Thứ hai, Lục Ngô đến trường sớm hơn thường lệ, không có nhiều người trong phòng học, Mạnh Tiêm Lâm từ trước đến nay luôn là người đến sớm nhất, lúc này đang ngồi vùi đầu luyện chữ.
Chữ viết của Mạnh Tiêm Lâm rất đẹp, đó là lối chữ Khải* tiêu chuẩn. Ngày nào cô ấy cũng luyện chữ một lúc, bắt đầu từ tiểu học, ban đầu là do bố mẹ yêu cầu, về sau từ từ tạo thành thói quen, bây giờ cũng bắt tay vào luyện chữ Khải rồi.
(*Đây là kiểu chữ chính thức, chuẩn mực, dễ nhận biết, dễ đọc nhất và vẫn là phổ thông nhất trong các kiểu viết chữ Hán hiện nay.)
Khải thư là bước phát triển hoàn thiện nhất của chữ Hán. Chữ Khải lưu truyền đến ngày nay, sau chữ Khải không còn thể chữ nào tiến bộ hơn nữa. Chữ Khải kết cấu chặt chẽ, nét bút chỉnh tề lại đơn giản dễ viết, vô cùng quy phạm. Phần lớn chữ in ngày nay đều thuộc về chữ Khải.
Tuy chữ viết của Lục Ngô không đạt được đến trình độ như của cô ấy, nhưng chữ của cô cũng thanh tú nắn nót, rất có quy tắc, giống như con người cô, vừa nhìn là đã cảm nhận được một luồng hơi thở dịu dàng ít nói lại nội tâm.
Thấy chữ bạn cùng bàn đẹp như vậy, ý chí chiến đấu của cô lập tức trỗi dậy, cũng mua bảng chữ mẫu về luyện, thậm chí còn cùng Mạnh Lâm Tiêm giám sát nhau. Hai người tranh thủ chút thời gian sáng sớm sau khi đến trường để luyện vài nét bút.
Thấy Lục Ngô tới, Mạnh Tiêm Lâm đẩy kính mắt, hỏi: “Tiêu Lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-an-banh-nep-khong/4176104/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.