Chương trước
Chương sau
Tâm hồn thiếu nữ của Đinh Mông đang rỉ máu rồi.

Cô nhìn Kiều Dĩ Thần, thốt ra một câu từ tận đáy lòng: “Chó con, anh lúc nào cũng thích lôi từ điển ra ngâm cứu lời tỏ tình như thế à??

Kiều Dĩ Thần hơi nhếch khóe miệng, cười nói:: “Anh còn cần phải tra trên mạng sao? Những bản tình ca anh sáng tác, gộp lại có thể thành một cuốn bách khoa toàn thư đấy.”

Đinh Mông thán phục gật đầu: “Hay là anh đứng ra mở một trung tâm dạy học đi, lớp học tỏ tình của Chó con.

Kiều Dĩ Thần: “Hôm nay em đã hoàn thành khóa huấn luyện rồi à?”

Hừ, lại đem khóa huấn luyện ra để lảng sang chuyện khác. Đinh Mông hừ một tiếng rồi đi ra ngoài.

Sắp đến cuối năm, các đài truyền hình lớn đều đang chuẩn bị tiệc tối, Đinh Mông cũng được hai đài lớn mời tham gia biểu diễn vào buổi nhạc hội.

Lúc gặp được Cố Tín sau hậu trường TV ở thành phố A, điều này cũng không nằm ngoài dự liệu của Đinh Mông. Năm nay Cố Tín hát lúc đếm ngược thời gian, vì anh ấy là ca sĩ chủ chốt. Không biết là ý của nhà đài, hay là ý của Cố Tín, lúc đếm ngược anh sẽ hát với cô bài [With You]

Vì thế, đây chính là lần đầu tiên Đinh Mông tham gia tiệc tối cuối năm, lại may mắn được cùng khán giả đếm ngược thời gian.

Trở lại hậu trường sau khi diễn tập xong, Cố Tín và Đinh Mông cùng nhau rời đi. Mặc dù đang là mùa đông, nhưng Cố Tín vẫn chỉ mặc một lớp áo như lúc trước. Anh ta nghiêng đầu nhìn Đinh Mông, hỏi: “Album mới thu tới đâu rồi?”

Đinh Mông thở dài: “Mới thu xong bài đầu tiên”.

Tiêu chuẩn của Kiều Dĩ Thần thật sự rất cao, vất vả lắm bài “Thời Gian” mới hoàn thành, lại mắc lỗi ở bài “Tình Yêu Không Hẹn Mà Đến”.

Anh nói cô hát không thể hiện được cảm xúc của một thiếu nữ đang yêu.

Đinh Mông nghĩ mà buồn cười, muốn một người phụ nữ đã kết hôn đi hát bài thiếu nữ đang yêu, có phải rất ác với bản thân không?

Nhưng mà cũng may Kiều Dĩ Thần sáng tác rất nhanh. Vì cô mà anh rất chuyên tâm soạn nhạc, ca khúc thứ hai là [Nụ Hôn Rực Rỡ] đang chuẩn bị ra lò.

Không giống với [Thời Gian] trữ tình dịu dàng, [Nụ Hôn Rực Rỡ] lại là một bài hái với tiết tấu mạnh, tràn ngập hơi thở thời thượng, khiến Đinh Mông muốn bước lên đài chữ T làm một người mẫu.

Aiz, chỉ sợ đến lúc đó anh lại nói là cô hát không mang lại cảm giác mới mẻ thôi?

“Đối với các bài hát trong Album này Kiều Dĩ Thần đều yêu cầu rất cao, nhưng không cần quá vội vàng, em chỉ cần tiến bộ mỗi ngày, rồi sẽ đạt đến yêu cầu của anh ta thôi.” Dường như không phát hiện ra người bên cạnh thất thần, Cố Tín mở miệng an ủi.

Đinh Mông nhìn anh ta cười:” Vâng, em sẽ cố gắng, cảm ơn anh.”

Ra khỏi hội trường, cô ngồi xe bảo vệ về nhà. Bởi vì gần đây nổi tiếng hơn, công việc cũng bận rộn hơn,, nên Giang Mạn cắt cử một trợ lý của mình hỗ trợ cô.

Bởi vì không còn lịch trình, nên Đinh Mông bảo trợ lý đưa cô về nhà. Kiều Dĩ Thần còn chưa về, Đinh Mông ăn một ít đồ ăn vặt, rồi chuẩn bị nấu cơm chiều.

Vừa rửa sạch sẽ nguyên liệu nấu ăn xong, thì Đinh Mông nghe thấy tiếng chuông cửa. Cô hơi nghi ngờ, chẳng lẽ hôm nay Chó con không mang theo chìa khóa? Cô đến cạnh cửa ấn xuống bộ đàm, trên màn hình xuất hiện hình ảnh một cô gái xa lạ.

“Anh Dĩ Thần~” Cô ta nhìn màn hình quơ tay.

Đinh Mông trừng mắt nhìn, tuy rằng cô không biết người này, nhưng cô chắc chắn rằng cô ta tới tìm Kiều Dĩ Thần. Đinh Mông ra mở cửa, người ngoài cửa chưa chịu nhìn kĩ, đã trực tiếp bổ nhào vào người cô: “Anh Dĩ Thần, em đã về rồi!”.

Đinh Mông: “……”

Thì ra cô và Kiều Dĩ Thần lớn lên giống nhau vậy à? Chẳng lẽ đây là tướng vợ chồng mà mọi người hay nói?

Người đang bổ nhào trong ngực cô rất nhanh đã cảm thấy khác thường, nghi hoặc mà buông ra, chân mày cũng cau lại: “Cô là ai? Sao lại ở trong nhà anh Dĩ Thần hả?”

Vấn đề này có chút nhạy cảm, cô nên nói thật hay nên nói là mình chỉ mượn dùng WC đây?

Chậm chạp không trả lời, cô gái không kiên nhẫn giục nói: “Cô bị câm điếc à? Tôi hỏi cô vì sao lại ở trong nhà anh Dĩ Thần.”

Tuy rằng Đinh Mông cảm thấy nên giải thích trước một vài thứ, nhưng cô gái mở miệng ra là anh Dĩ Thần, thật sự khiến cô nổi da gà rồi khắp người rồi.

Cô mím môi, quyết định trực tiếp bỏ qua vấn đề này. Cô cười cười, nhìn cô gái ngoài cửa nói: “Anh Chó con còn chưa tan làm, cô vào chờ anh ấy đi.”

Cô gái nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô, tự mình lấy đôi dép lê trong tủ ra mang vào chân: “Cô là nhân viên vệ sinh mà anh Dĩ Thần thuê à?”

Đinh Mông: “…..”

Cô mới là nhân viên vệ sinh!

Bởi vì không biết đối phương có thân phận gì, nên cô cũng không giải thích nhiều. Cô gái này không xem nơi này là nhà người khác, vừa vào đã cởi áo lông ra, ngồi xuống ghế sô pha: “Cô giúp tôi lấy ly nước đi.”

Đinh Mông: ”….”

Vai diễn của cô không phải nhân viên vệ sinh sao? Nhân viên vệ sinh mà còn phải phụ trách rót nước nữa à!

Cô nhìn váy ngắn trên thân cô gái, đôi chân dài nhỏ lộ ra, cười nói đi tới: “Cô tìm Kiều Dĩ Thần có chuyện gì sao?”

Cô gái lấy điện thoại ra, cúi đầu bắt đầu chơi trò chơi: “Tôi được nghỉ hè, nên trở về tìm anh ấy, chúng tôi đã hẹn rồi.”

Nghỉ hè? Hai mắt cô nhìn về cô gái trên ghế sô pha, em gái này đi du học sao?

Cô về phòng tìm điện thoại của mình, liền gọi điện thoại cho Kiều Dĩ Thần. Kiều Dĩ thần đang chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc, thấy cô gọi điện, khóe miệng giơ lên nghe máy: “Vợ à, nhớ anh hả? Anh sẽ về nhà ngay mà.”

“Ha ha.” Đinh Mông cong khóe miệng nở nụ cười: “Anh Dĩ Thần à, có một em gái du học nước ngoài trở về tìm anh kìa.”

Kiều Dĩ Thần lập tức có phản ứng, dường như nhớ tới điều gì, hơi nhăn mày: “Em ấy đang ở nhà chúng ta sao?”

“Đúng thế, anh Dĩ Thần.”

Kiều Dĩ Thần: ”…..”

Đột nhiên lại có cảm giác đáng sợ rằng tối nay sẽ có một người phải ngủ ở phòng bên cạnh.

“Vợ à, em nghe anh nói, nếu anh đoán không sai, thì em ấy là Tô Nhị, nhà em ấy ở bên cạnh nhà anh, trước kia em đến nhà anh chơi đã từng gặp qua em ấy.”

“Vậy sao, em không nhớ”

“…..Anh lập tức trở vê, à đúng rồi, có thể hai kỳ của em ấy còn chưa qua hết, lời em ấy nói em đừng có tin.”

Đinh Mông cúp điện thoại, suy nghĩ lại, hình như trước kia có một em gái luôn thích quấn lấy Kiều Dĩ Thần, giống một cái đuôi nhỏ.

Không ngờ trong nháy mắt đã lớn nhanh vậy rồi?

Cô ra ngoài phòng khách, cô gái còn đang chơi điện thoại. Cô đến gần, kêu một tiếng: “Tô Nhị?”

Cô gái ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô, lại cúi đầu chơi điện thoại: “Tại sao cô biết tên tôi?”

À, hóa ra đúng là em ấy. Đinh Mông rót cho cô ta ly nước, để trên bàn: “Tôi vừa gọi điện thoại cho anh Chó con, anh ấy nói sẽ về ngay.”

Rốt cuộc Tô Nhị cũng buông điện thoại ra, vẻ mặt oán giận nhìn Đinh Mông: “Cô nói cho anh Dĩ Thần biết tôi ở đây sao? Tôi muốn cho anh ấy một sự bất ngờ!”

“À, trong điện thoại anh ấy cũng rất bất ngờ mà!”

Tô Nhị: ”…..”

Đinh Mông nhìn cô ta cười, đi đến bên sô pha ngồi xuống, hỏi: “Cô tới tìm anh ấy có chuyện gì sao?”

“Liên quan gì tới cô?” Tô Nhị lại cầm lấy điện thoại, trò chơi kia đã kết thúc rồi, cô ta bắt đầu một lần nữa, rồi liếc mắt nhìn Đinh Mông: “Nhưng mà nói cho cô cũng không sao, tôi quay về là muốn kết hôn cùng anh ấy.”

Đinh Mông: ”…..”

Nhìn không ra anh chó con lại có sức quyến rũ lớn đến vậy, ha ha.

Vậy mà lại có một em gái ngóng trông gả cho anh chó con, vậy mà ban đầu anh còn tìm cô ký hợp đồng đấy?

….. Chẳng lẽ do Tô Nhị chưa trưởng thành?

Cô đánh giá hạt gạo nhỏ này, nhìn không cao lắm, chắc khoảng một mét sáu, cô bé mặc áo sơ mi đỏ cùng váy ngắn, thân thể lớn lên trắng noãn, nhìn qua có vẻ đã trưởng thành.

“Cô đã đến tuổi kết hôn sao?”

Tô Nhị liếc mắt xem thường: “Sang tháng hai năm sau là tôi tròn hai mươi tuổi rồi, dì à.”

Đinh Mông: ”……”

Tháng hai năm sau mình đã ba mươi tuổi, thành dì người ta rồi! Xấu hổ quá!

Cô cầm ly nước trên bàn, nuốt xuống miếng nước cùng sự thất bại.

Năm phút sau, ngoài cửa truyền đến tiếng mở khóa. Tô Nhị bỏ điện thoại trong tay xuống, từ sô pha đứng lên: “Anh Dĩ Thần đã về!”

Cô ta sửa sang lại mái tóc màu nâu, nhiệt tình chạy qua: ”Anh Dĩ Thần, anh về rồi!”

Kiều Dĩ Thần không thấy rõ thứ đang định lao vào mình là gì, theo bản năng né sang bên cạnh.

Tránh né thành công!

Tô Nhị suýt thì đụng đầu vào cửa, may mắn kịp thời kìm lại. Cô ta quay đầu, nhìn Kiều Dĩ Thần cười tươi rói: ”Anh Dĩ Thần, em đã về rồi!”

Trước tiên Kiều Dĩ Thần nhìn qua phòng khách, Đinh Mông đang ngồi trên sô pha nhìn anh cười. Vì vậy khóe miệng cong lên quay qua nhìn Tô Nhị: ”A, đây không phải là Tô Nhị sao, đã lớn như vậy rồi à. Ở nước ngoài có bạn trai không?”

Một câu ” Đã lớn như vậy rồi à”. trước tiên có thể kéo ra chênh lệch về vai vế, lại đến câu ”Ở nước ngoài có quen bạn trai không”, chứng minh bọn họ có quan hệ trong sạch, anh tự cho mình 100 điểm.

Tô Nhị nghe xong lời anh nói thì mất hứng nhìn anh: “Em đã nói nhất định sẽ gả cho anh Thần, sao có thể để người con trai khác làm bạn trai em chứ.”

Kiều Dĩ Thần: ”….”

Những lời này cô ta đã nói qua với Đinh Mông rồi sao?

Anh mấp máy khóe miệng, nghiêm túc nhìn Tô Nhị: ”Em gái không nên nói đùa như thế, anh đã kết hôn rồi.”

Tô Nhị ngây ngẩn cả người, qua rất lâu, vẻ mặt không tin hỏi: “Anh Dĩ Thần đừng gạt em, anh kết hôn với ai chứ?”

Kiều Dĩ Thần bước qua, kéo Đinh Mông lại gần, nhìn Tô Nhị giới thiệu: “Đây là vợ anh, Đinh Mông.”

Tô Nhị kinh ngạc há miệng, trừng mắt nhìn Đinh Mông: “Cô ta không phải nhân viên vệ sinh sao?”

Đuôi lông mày của Kiều Dĩ Thần giật giật, nghiêng đầu nhìn Đinh Mông: “Em giới thiệu bản thân mình vậy sao?”

Đinh Mông nhìn Tô Nhị: “Tôi giới thiệu với cô vậy à?”

Tô Nhị: ”….”

Cô ta đột nhiên hét lên: “Em không tin, rõ ràng anh nói sẽ kết hôn với em!”

Tim Kiều Dĩ Thần đột nhiên đập mạnh, tranh thủ thời gian lấy lại thanh danh của mình:” Anh nói kết hôn với em bao giờ?”

Tô Nhị nói: “Trước khi em xuất ngoại, em đã nói với anh chờ em về chúng ta sẽ kết hôn, anh nói em phải học thật tốt, đây không phải nói suông chứ!”

Kiều Dĩ Thần: ”….”

Anh đột nhiên hiểu được vì sao cô ta thi trường cao đẳng chỉ đạt hơn ba trăm điểm.

Anh không nói nữa, đi vào phòng ngủ của mình cùng Đinh Mông cầm giấy kết hôn ra, để trên bàn:” Đây là bằng chứng kết hôn của chúng tôi, em không tin thì có thể xem.”

Tô Nhị nhìn chằm chằm hai quyển số đỏ trên bàn rồi lại nhìn ra ngoài, giống như bị đã kích rất lớn, ngã người ngồi phịch xuống sàn nhà.

“Cô ấy không sao chứ?” Đinh Mông có chút lo lắng, nhìn nét mặt của cô ta, giống như người mất hồn.

Kiều Dĩ Thần cũng nhìn sang Tô Nhị, sau đó nhìn Đinh Mông nói: ”Cứ cho em ấy chút thời gian tiếp nhận sự thật tàn khốc này, em làm cơm tối xong chưa? Có thể ăn chút gì đó sẽ khiến em ấy bình tĩnh hơn.”

Đinh Mông cảm thấy có lý: ” Em đã chuẩn bị đồ ăn hết rồi.”

Nghe cặp vợ chồng bên cạnh nói chuyện, Tô Nhị càng thêm ngơ ngẩn mất hồn.

Kiều Dĩ Thần nhìn Đinh Mông gật đầu, lại nhìn về phía Tô Nhị: “Chúng tôi sẽ đi làm cơm, em muốn ăn gì nào?”

Tô Nhị không nói gì, Kiều Dĩ Thần cũng không hỏi lại, cùng Đinh Mông đi vào phòng bếp.

Không lâu sau, truyền đến tiếng mở cửa, Tô Nhị ôm áo lông chạy ra ngoài.

Đinh Mông bước ra cửa phòng bếp nhìn ra ngoài: ” Cô ấy sẽ không lên sân thượng chứ?”

Kiều Dĩ Thần giật giật khóe miệng: “Cửa sân thượng còn đang khóa mà.”

“À, vậy thì tốt rồi.” Đinh Mông thở phào nhẹ nhõm, mày lại nhíu chặt: ”Nhưng mà, không phải chỉ có nhà chúng ta có sân thượng thôi đâu.”

Kiều Dĩ Thần: ”……”

Anh không có số điện thoại của Tô Nhị, chỉ có thể gọi điện thoại cho mẹ mình, nói đơn giản tình huống ra. Mẹ Kiều bảo anh yên tâm, bà sẽ liên hệ với cha mẹ Tô Nhị.

Cuối cùng bà nói: “Chó con, mẹ lo lắng tối nay con phải ngủ ở WC đấy.”

Kiều Dĩ Thần: ”…”

Anh cho rằng chỉ có anh của anh là do bà sinh ra.

Tô Nhị lao ra khỏi nhà Kiều Dĩ Thần, một mình lang thang trên đường. Anh Dĩ Thần kết hôn là sự đả kích lớn nhất trong đời, cô ta không thể chấp nhận.

Đi đến một ngã tư, cô ta theo dừng lại theo những người phía trước. Màn hình led của cao ốc đối diện đang phát một tiết mục ca nhạc, Tô Nhị hồn bay phách lạc ngẩng đầu nhìn, phát hiện người trên màn hình là vợ anh Dĩ Thần!

Cô ấy là minh tinh?

Mày Tô Nhị giật giật, lấy ra điện thoại từ túi áo lông, mở ảnh ra xem.

Trong ảnh chụp có hai tờ giấy kết hôn, là dô cô ta lén chụp lại.

Cô ta cúi đầu nhìn bên ngoài, lúc đèn xanh sáng lên, hòa vào dòng người đi sang con đường đối diện.

Con phố đối diện có một nhà hàng pizza, lúc Tô Nhị đi ngang qua, bước chân hơi do dự. Nhưng cô ta chỉ dừng hai giây rồi đẩy cửa tiệm đi vào.

Bên trong có hệ thống sưởi, rất ấm, cô ta tìm được một chỗ ngồi, cởi áo lông đặt xuống ghế.

Không lâu sau đã có nhân viên phục vụ bước đến đưa menu mời cô ta chọn món, cô ta nhìn, gọi tạm một chiếc pizza, hỏi: ” Mật khẩu wifi ở đây là gì?”

Nhân viên phục vụ chỉ tờ giấy bên ghế ngồi: “Mật khẩu wifi viết ở trên, chúc quý khách dùng bữa vui vẻ.”

Tô Nhị gật đầu, truy cập vào internet, mở weibo của mình ra.

Cô ta tìm được một địa chỉ weibo lớn, trang kinh doanh tiêu thụ này thường xuyên đăng một số tin tức riêng tư của các minh tinh, cũng có rất nhiều fan hâm mộ đóng góp thêm chiêu trò cho họ.

Cô ta mở tin nhắn riêng, soạn một tin nhắn gửi qua: “Đinh Mông và Kiều Dĩ Thần đã kết hôn.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.