Kiều Dĩ Thần đứng trong phòng bếp một lúc, đợi cho hô hấp trở lại bình thường rồi mới đi qua phòng Đinh Mông: “Vừa rồi ý của em là em yêu anh?”
Vừa nãy anh mới nói, yêu anh thì hôn anh một cái.
Có tiếng Đinh Mông vọng từ trong phòng ra, nghe có chút rầu rĩ, buồn bực truyền qua cái gối : “Anh suy nghĩ nhiều quá, đây chỉ là một nụ hôn cảm ơn thôi!”
“Ừ”. Kiều Dĩ Thần thản nhiên chăm chú nhìn cửa, “Bình thường mọi người đều cảm ơn thế này à?”
Đinh Mông: “…”
Đừng có chiếm tiện nghi mà còn khoe mẽ có được không!
Đinh Mông chôn đầu mình thật chặt giống như giả chết, dường như cô tin rằng làm như vậy có thể ngăn cản được nhiệt độ gò má đang tiếp tục tăng lên.
“Nếu như em không nói gì, vậy thì anh cứ hiểu theo ý mình thích nhé”.
Đinh Mông: “…”
Cô vừa rồi không phải đã nói rồi sao?
Cô thật sự hối hận, vừa nãy cô không nên để đầu óc bùng nổ như vậy, không kiềm chế được mà chạy ra khỏi phòng hôn anh, anh đúng là con chó săn mà!
Tiếng mở cửa rồi đóng cửa truyền từ xa đến, Đinh Mông ngẩng đầu lên, liếc nhìn cửa phòng đang đóng chặt. Anh trở về phòng rồi sao?
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Đêm nay, Đinh Mông trằn trọc trở mình rất lâu, vất vả mãi mới ngủ được. Lúc này, ở căn phòng đối diện, Kiều Dĩ Thần cũng nằm trằn trọc cả đêm không ngủ – mặc dù anh đã chống đẩy một trăm cái dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoa-tau-hon-nhan/2932140/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.