Ánh mắt của Kiều Dĩ Thần có thể mê hoặc người khác, nhất là khi anh ta chăm chú nhìn ai đó thì sẽ làm cho người đó tin tưởng rằng mỗi câu hắn nói đều xuất phát từ đáy lòng.
Vì thế Đinh Mông tin chắc rằng hôm nay cô rất đẹp.
Kiều Dĩ Thần nhìn cô đang xấu hổ cúi đầu, buồn cười nói: “Cơm nước xong rồi lên lầu hai huấn luyện.”
“Hả?” Đinh Mông ngơ ngác nhìn hắn, không phải vừa rồi mới khen cô xinh đẹp sao?
Kiều Dĩ Thần nhướng mày: “Thế nào, không định luyện tập à?”
“… Có chứ!” Đinh Mông nịnh nọt hướng hắn cười cười, bưng bát cơm lên rồi lại vụng trộm trừng hắn.
Kiều Dĩ Thần nhìn cô, bình thản bảo: “Sáng mai tớ phải đi làm, cậu ở nhà phải luyện giọng và đàn ghita, cũng không được lười tập thể lực, buổi tối tớ về sẽ kiểm tra.”
Đinh Mông: “…”
Lúc trước đều là cô kiểm tra hắn, hiện tại vị trí của hai người lại đổi cho nhau, thật là một câu chuyện đáng buồn mà.
Nhưng mà nhạc sĩ Kiều vẫn chưa dừng việc sắp xếp ở đây: “Buổi chiều đi xem những thí sinh khác thi, buổi tối trở về tiếp tục đặc huấn.”
Đinh Mông: “…”
Quả thực là một lịch trình kín kẽ không có chỗ hở mà.
Cô mím mím môi, muốn xin thêm thời gian nghỉ ngơi cho mình: “Hôm nay tôi vừa kết thúc một trận chiến lớn, tôi nghĩ ít nhất ngày mai tôi có thể ngủ nướng.”
Kiều Dĩ Thần hướng cô cưới nói: “Tổ tiên của cậu không phải là Đinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoa-tau-hon-nhan/2932081/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.