Đây là một câu chuyện được coi là vô cùng bi thương…
Đinh Mông lôi gối lên ôm vào ngực: “Cậu không hỏi mình vì sao gầy đi à? Thật ra mình không hề giảm béo, chỉ là bệnh nên tự nhiên ốm đi thôi!”
“Bệnh!” Phần đuôi lông mày của Kiều Dĩ Thần khẽ nhếch lên.
Nhìn anh nghiêm túc, Đinh Mông gật đầu giải thích: “Đừng lo, mình không mắc bệnh truyền nhiễm đâu!”
Kiều Dĩ Thần: “…”
“Ý mình không phải là vậy!” Anh bất lực vò đầu mình: “Ý mình là chẳng phải lúc đi học, sức khỏe cậu rất tốt sao? Sao lại bệnh?”
Đinh Mông nhún vai: “Khi lên phổ thông, mình đậu Cửu Trung, nhớ không?”
“Nhớ chứ!”
Trường Cửu Trung là trường chuẩn của thành phố A. Năm nào học sinh thi vào trường này cũng cao, anh nhớ lúc ấy, thầy chủ nhiệm hay nói vào được Cửu Trung, là đã bước nửa một chân vào đại học có tiếng.
“Mình đậu vào Cửu Trung, nhưng sau khi khai giảng, mình mới phát hiện ra mình đang cố sức. Bạn trong lớp ai cũng xuất sắc, còn mình so với họ chỉ là trung bình, nhất là môn toán, sự chênh lệch càng lúc càng tăng lên. Rất nhiều thứ mình không hiểu gì cả, thì các bạn trong lớp đã làm xong. Mình vốn không phải là người thông minh gì, thế nên để có thể bằng các bạn trong lớp, mình phải cố gắng thật nhiều mới rút ngắn được sự chênh lệch với các bạn!”
Đinh Mông mím môi, tiếp tục nói: ” Học ở Cửu Trung, mình phải ở trọ, mỗi sáng năm giờ mình phải dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoa-tau-hon-nhan/2932068/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.