Lại nói Tiểu Quách là một chủ cửa hàng hoa quả được yêu thích nhất trên chợ thành Nam, cho nên dù khách có vô lí thế nào, cậu vẫn có thể giữ vững trình độ phụ vụ loại ưu.
“Ai nói bán hoa quả đều là người nhà quê!” Hôm nay, Tiểu Quách tiếp tục làm việc với tinh thần sáng láng, cậu vừa mới gọi điện mắng cấp dưới, phía bên Nhật Bản vừa mới giành được mấy thùng táo mới, nổi tiếng là chất lượng vàng tinh chất, sản lượng không nhiều, lại chỉ sinh trưởng ở nơi tối, trong cái lạnh vẫn giữ nguyên màu vàng kim, có người nói sắc vàng của nó tượng trưng cho tương lai.
“Vừa khéo âm lịch năm trước xuất, so với sao Kim còn vàng rực hơn.” Tiểu Quách cười trộm một chút.
“Các cậu không có vải sao?” Nghe thấy câu như thế, Tiểu Quách thiếu chút nữa bị nghẹn múi quýt ngọt vừa cho vào miệng.
“…” Nhân viên cửa hàng lại đáp không được.
Tiểu Quách ở trong lòng muốn làm gì đó, người nào không có mắt, mùa đông đòi mua vải.
Khi Tiểu Quách đi ra đăng trước cửa hàng, nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang, để tóc húi cua, hắn lúc này nhớ lại lúc mùa hè, vị khách nào đó đã từng tới một lần.
Chỉ thấy hắn vẻ mặt nghiêm túc nhìn hoa quả trong cửa hàng.
“Chúng tôi không có vải.” Tiểu Quách thuận miệng trả lời.
“Cửa hàng này thật là nhỏ, ngay cả vải cũng không có.” Người đàn ông mặc tây trang nhẹ nhàng mà luyến tiếc nói.
Trình độ phục vụ của Tiểu Quách hôm nay nhất định đã giảm xuống, cậu lớn tiếng nói cho người đàn ông mặc tây trang kia, “Vải là hoa quả mùa hè, mùa đông không bán!”
“Bây giờ không phải là cái gì một năm bốn mùa đều ăn được hay sao?” Người đàn ông mặc tây trang nghi hoặc hỏi.
Người đàn ông mặc tây trang nói đúng một phần sự thật, Tiểu Quách tức giận nói, “Tiên sinh, rất rất xin lỗi, khoa học kĩ thuật còn chưa phát triển đến độ có thể ở trong phòng ấm trồng được vải.”
Người đàn ông mặc tây trang thở dài một hơi, sau đó tựa như rất khó xử nói, “Vậy, cho tôi hai quả nhãn đi!”
“…” Tiểu Quách mở to hai mắt, trong lòng thầm nghĩ, anh ta là đến gây rối đúng không!
“Cũng không có sao?” Người đàn ông mặc tây trang giật mình nói.
“Rất xin lỗi, không có.” Tiểu Quách vừa lấy từ trong thùng ra một quả dưa Hami (dưa vàng),vừa đi đến bên cạnh người đàn ông mặc tây trang, người đàn ông kia hình như quyết tâm muốn mua hoa quả, thôi thì qua một chút, đợi Tiểu Quách buông quả dưa xuống, lại tiếp tục hỏi.
“Vậy dưa hấu!”
“Rất xin lỗi, không có.”
“Vậy xoài nhất định có!”
“Rất xin lỗi, cũng không có.”
“…”
“Cho qua một chút!” Tiểu Quách lấy quýt ngọt từ trong thùng ra, chuẩn bị xếp một kim tự tháp bằng quýt nhỏ.
“Vậy lê không phải không có đi!”
“Rất xin lỗi, cũng không có.” Tiểu Quách đang tập trung tinh thần xếp kim tự tháp.
Lúc này, người đàn ông mặc tây trang chỉ một nơi nào đó rồi hét lớn. “Kia kìa! Kia không phải là lê thì là cái gì?”
Tiểu Quách nhìn đống lê đang tản ra màu vàng dịu nhẹ, nhất thời không có phản ứng gì.
“Cậu dám nói kia không phải là lê?” Vẻ mặt của người đàn ông mặc tây trang giống như đang nhìn thấy người ngoài hành tinh.
“… Ừm…” Tiểu Quách cuối cùng ý thức được mình vừa rồi thuận miệng, nói đến cái gì cũng trả lời không có, thế là cậu lại khởi động bộ não, “Này thật sự không phải lê (lê tử – lê con)… Quả này chúng tôi gọi là mẹ lê.”
“Mẹ lê?” Người đàn ông mặc tây trang cũng đọc theo, sau đó nghiêm túc hỏi, “Quả lê nhỏ cũng có mẹ?”
Tiểu Quách nhìn đôi mắt nghiêm túc giống mặt trời mùa hè kia, cũng không cảm thấy lo lắng vấn đề quả lê nhỏ có mẹ hay không.
Cuối cùng, Tiểu Quách trả lời, “Lê nhỏ đương nhiên cũng có mẹ rồi! Chính là mẹ lê!”
Kì thật, nói xong, tiểu Quách cũng không biết mình nói cái gì, tuy nhiên… Cậu biết chắc người đàn ông mặc tây trang nghe được cái gì.
Chỉ thấy người đàn ông mặc tây trang ôm bụng, cười đến mặt đỏ bừng, miệng nói từng từ đứt quãng, “Đều nói… Thanh niên nhất định phải nỗ lực học hỏi… Buồn cười quá! Chẳng lẽ hoa quả là sinh đẻ bằng bao thai hay sao?”
Lúc này, Tiểu Quách thật hy vọng có thể tìm được quả sầu riêng trong kho đập chết người đàn ông này thì tốt rồi.
Khoảng nửa phút đồng hồ sau, người đàn ông mặc tây trang mới dứt cười, lại hỏi tiếp, “Tôi muốn một quả táo thật đẹp. Táo sẽ không phải không có đi! Nhớ nhé, tôi không cần quả xấu đâu.”
“Một quả táo. Năm mươi đồng!” Tiểu Quách bị cười nhạo đến sắc mặt xanh đen quyết định cho người đàn ông mặc tây trang này biết tay.
“Ai yooo! Sao giá lại đắt thế?” Người đàn ông mặc tây trang lấy ra một chiếc ví nhãn hiệu nổi tiếng, hoảng sợ hô lên một tiếng.
“Một quả cuối cùng, anh mua hay là không mua?”
“Bên kia không phải đều là táo sao?”
“Tất cả chỗ đó đều là táo mẹ! Chỉ có quả này là quả táo thôi, anh mua hay là không mua?”
“Mua…. Đúng là cửa hàng cướp của.”
“Năm mươi đồng!”
Người đàn ông mặc tây trang đưa ra năm mươi đồng, trước khi chuẩn bị rời đi quay đầu lại hỏi, “Cậu tên là gì?”
“Hừ!” Tiểu Quách không nghi ngờ gì, lớn tiếng nói, “Tôi chính là Quách Tiểu Song, người được toàn bộ chợ thành Nam khen là hoàng tử hoa quả.”
“… Không phải Tiểu Song Ca… Tôi sẽ nhớ kĩ.”
Cuối cùng, người đàn ông mặc tây trang rất không bảo vệ mội trường lấy một cái túi nilon, rồi rời đi, trong túi chỉ có một quả táo cùng một cái hột quýt ngọt.
_____
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Xà: Yên tâm, thực ra truyện kỵ sĩ vẫn đang trong quá trình phát triển thong thả… Nhưng truyện này bắt đầu thực nhẹ nhàng, một phần cũng hơn nghìn chữ, áp lực ít.
– còn tiếp –
______
* Dưa Hami: