Chương trước
Chương sau
La Lão Căn đã mua được đất, chuyện quan điền bên kia cũng có tin tức.
Mới rồi trình lên Tạ huyện lệnh một cuốn sổ con, bây giờ còn đang chờ đợitin tức, chậm nhất là trước vụ gieo giống tiếp theo sẽ nhận được đáp án.
Lần này tới đón La Tố về La gia thôn, chính là chủ ý của La Đại Sơn.
Quan điền mặc dù còn chưa thuê được, nhưng là ngày còn phải qua. Cho nên LaĐại Sơn muốn nhờ nàng dạy cho bọn họ phương pháp nuôi cá trong ruộng lúa trước, để mọi người làm thử.
“Lần này mặc dù ngươi cảnkhông nổi, dầu gì cũng phải qua mấy tháng mới có thể gieo giống, cũngnên cho bọn họ chuẩn bị trước, đến lúc đó cũng có kinh nghiệm.”
Dọc theo đường đi La Lão Căn hết sức cao hứng, đánh xe bò cũng đặc biệt có tinh tình.
La Tố đội mũ rơm ngồi trên xe bò, vừa phe phẩy chiếc quạt lá cọ, vừa nóivới cha mình: “Ta thấy không sao cả, dù sao ai loại ta đều không có ýkiến. Chỉ cần về sau người ta xảy ra chuyện đừng có oán ta là được.”
”Sao có thể oán ngươi, khuê nữ ta đây không phải là người tốt, thì đã không nói cho bọn họ biết phương pháp này rồi?”
”Cha, một mình ngài nói không tính, lần này người trong thôn ta nếu là muốnloại, thì phải để cho lý chính gọi tất cả bọn họ đến, nói rõ một lần. Ta làm chuyện tốt, cũng không muốn kiếm phiền toái cho mình, ngài nói đúng không? Ta là sợ phiền toái, thà rằng người khác không cảm kích ta, cũng không muốn về sau bị người ta vẩy nước bẩn.”
La Lão Căn không cho là đúng khoát khoát tay: “Được rồi được rồi, đợi lát nữa hãy nói với lý chính nói.”
Người La gia thôn đã sớm nghe tin, khuê nữ nhà La Lão Căn muốn trở về dạy bọn họ làm ruộng lúa nuôi cá. Cá trong ruộng lúa nhà La Lão Căn đang nuôichính là do khuê nữ hắn mang tới. Hiện tại Triệu gia thôn nhân đều đãthả xong cá bột. Nghe nói qua trận có thể thu được mấy ngàn cân cá đấy.
Không tin? Biểu thúc nhà nhị cô ta đi chợ huyện đã thấy mấy phụ nhân củaTriệu gia thôn đi bán cá, cá đó chính là do nhà chồng La Đại Nha nuôi ra đấy.
Người trong thôn đối với chuyện này hết sức mong đợi.
Bất quá cũng có chút oán hận. Đại nha dù gì cũng lớn lên ở La gia thôn, cóchuyện tốt lại không nói ra sớm một chút. Mạ đều đã cấy xong. Không đâubỏ lỡ mất một vụ mùa.
Những người này không chịu nghĩ lạixem, La Tố mà sớm nói ra chuyện này, chắc chắc lúc ấy sẽ bị bọn họ cườicợt coi là kẻ lỗ mãng.
Thời điểm La Tố và La Lão Căn tiến vào La gia thôn, liền nhìn thấy đủ loại vẻ mặt.
Không cần biết sắc mặt bọn họ tốt hay xấu, nàng đều coi như không nhìn thấy.
Dù sao dạy người cổ đại làm ruộng theo phương pháp mới, nàng cũng khôngtrông mong được nhiều người thích. Chỉ cần không thẹn với lương tâm màthôi.
La Đại Sơn làm lý chính, thường hay tỏ vẻ uy nghiêm,vậy mà lúc này đối xử với La Tố lại vô cùng hòa nhã, tự mình đến La giađón La Tố qua nhà thương lượng chuyện tình.
Vài người có tiếng nói trong thôn cũng đi theo.
La Tố trực tiếp tỏ rõ thái độ: “Chuyện này không khó, chỉ cần các ngài cảm thấy không thành vấn đề, ta sẽ nói cặn kẽ phương pháp cho các ngàibiết. Hiện tại cha ta cũng đã biết loại, các ngài có vấn đề gì thì cứ đi hỏi ông. Cách làm thì chỉ có một, bất kể kết quả thế nào, ta cũng không chịu trách nhiệm. Phương pháp đều đã nói cho rồi, chính các ngài tự lăn qua lăn lại, các ngài có thể đồng ý không?”
”Ngươi kháchkhí quá.” La Đại Sơn cười nói. Hắn có chút không thích cách La Đại Nhathuyết pháp, này cũng quá thẳng thừng, quá thương tình cảm. Còn tưởngnàng ta là người thông minh, vậy mà một chút đạo lí đối nhân xử thế cũng không hiểu.
La Tố cười nói: “Ta ở Triệu gia thôn bên kiacũng là làm như vậy. Đất đai mỗi nhà phì gầy không giống nhau, đươngnhiên đồ mọc ra cũng sẽ khác. Hơn nữa, vạn nhất có người không thíchphiền toái, trộm lười, khiến điền lý xảy ra vấn đề, vậy phải đi tìm ai?”
”Này đương nhiên là tìm nhà bọn họ.” La Đại Sơn nhanh chóng đáp.
”Sư phụ dẫn vào cửa tu hành là tại thân.”
La Tố nói: “Đúng vậy, so với việc về sau tìm người chịu trách nhiệm, ta cứ nói ra trước. Ta là một cô nương đã gả ra ngoài, nhưng cha mẹ ta cònsinh hoạt ở chỗ này, ta cũng không thể để chuyện của ta ảnh hưởng tớicuộc sống của bọn họ, ngài nói có phải hay không?”
Thật ra,nàng rất không tin tưởng La gia thôn nhân. Trong trí nhớ của nàng La gia thôn cùng Triệu gia thôn xác thực khác biệt rất lớn.
Lagia thôn rất hay xảy ra mấy vụ đánh lộn, còn có kẻ cắp kẻ trộm. Đây cũng là bởi vì La gia thôn nhân không phải chung một tổ tông, đều do trướckia chạy nạn mà đến. Để dễ quản lý, quan phủ đem mấy chục hộ cùng họphân vào một thôn, cùng nhau sống qua ngày.
Đấy cũng là lý do vì sao người La gia không thể đồng lòng như người Triệu gia.
Nếu quả thật xảy ra chuyện đó, lý chính La Đại Sơn này nhất định không thểáp chế được bọn họ. Nàng cũng không muốn gây phiền toái cho cha nươngmình. Nàng ở Triệu gia thôn, cách xa đây, không cần phải để ý người tacó đang oán nàng hay không.
Thấy La Tố nói chuyện kiên quyết như vậy, La Đại Sơn cảm thấy hơi quá, lại không tiện bày sắc mặt, đànhphải gọi đương gia của từng hộ đến thương lượng.
La Tố bảo La Tiểu Hổ viết giúp khế ước.
”Thật sự là phiền toái, còn phải ấn dấu tay, đây cũng không phải là buôn bán.”
Có vài người oán trách.
La Tố không để ý. Dù sao đây là chuyện tự nguyện. Nàng cũng chỉ là tỏ thái độ trước mà thôi.
Bất quá vẫn là có rất nhiều người cao hứng đến ấn dấu tay, sau khi ấn dấutay liền kéo La Lão Căn đến nhà mình hàn huyên một hồi. Bọn họ cả đờilàm ruộng, thấy người biết loại hoa mầu rất là xem trọng. Đó chính làđại sư phụ, cần phải bợ đỡ.
La Đại Nha dù sao cũng là một vãn bối, còn là quả phụ, cho nên vẫn là nên đi bợ đỡ La Lão Căn.
Sau khi cầm chắc khế ước, La Tố liền đem phương pháp nuôi cá trong ruộnglúa nói cho những người ở đây một lần, lại tìm một khối ruộng nhỏ, vạchxuống cách làm, để bọn họ nhìn thật kỹ.
”Nếu không hiểu chỗ nào, cứ đến hỏi cha ta, ông đã làm qua.”
Sau khi nói xong La Tố lại nhân cơ hội quảng cáo giúp Triệu Đại Mộc. Nếumuốn mua cá bột, thì đến Triệu gia thôn tìm Triệu Đại Mộc, cá tươi giáthấp còn giao hàng tận nơi.
Người dân La gia thôn xem hiểu, lập tức trở về tìm nông cụ, chuẩn bị đem đồng ruộng nhà mình hảo hảo cải tạo một phen.
Xa xa có một trung niên nam nhân mập mạp mặc áo choàng tơ lụa chắp tay sau lưng đang nhìn bọn họ. Gã sai vặt lưng gù đứng sau lưng hắn nói: “Đạiquản gia, ta thấy đám tá điền kia có động tĩnh rất lớn, ngài nói có nênquản hay không. Nhỡ đâu bọn chúng đem đất đai nhà ta phế đi thì sao.”
Lâm Lai Phúc nói: “Quản cái gì, không phải bọn chúng nói là học Triệu giathôn kia vừa nuôi cá vừa loại lúa sao, dù sao đến lúc đó cũng là giúpnhà ta thêm thu hoạch, lão gia biết cũng cao hứng.”
”Là, ngài là là, ta đây cũng chỉ là lo lắng bọn họ mù quáng lăn qua lăn lại. Này trong ruộng lúa có thể nuôi cá?”
Vẻ mặt gã sai vặt đổi đổi. Một đám tá điền, thật đúng là lớn mật.
Lâm Lai Phúc đưa một lọ thuốc lên mũi hít một hơi, đôi đồng tử khôn khéoxoay tròn, cười nói: “Ta sớm đã điều tra, Triệu gia thôn kia đúng lànuôi cá trong ruộng lúa. Hơn nữa ta còn biết, Triệu gia thôn kia cóngười chủng nấm mèo.”
”Loại nấm mèo?” Gã sai vặt giật mình nhìn Lâm Lai Phúc.
Lâm Lai Phúc nói: “Tin này chắc chắn đáng tin, này nấm mèo giá bán cao hơnlương thực, nếu nhà ta dùng toàn bộ đất đai để loại, ngươi nói xem sẽnhư thế nào?”
”Tự nhiên, tự nhiên là tiền chất đầy một thùng.”
”Đến lúc đó không cần đám tá điền kia nữa, mà mua vài gia nô trở về cẩn thận chăm sóc nấm mèo, đỡ phải chia cho đám tá điền thấp hèn kia mấy thànhlương thực.”
Lâm Lai Phúc hung hăng hít vài hơi thuốc, nhếch miệng cười gian xảo.
*******************
Bên trong nha môn Bì Lăng huyện.
Tạ Thành Nam mặc quan phục màu xanh nhạt, mặt mũi tràn đầy ưu sầu ngồi xem sổ báo cáo thu thuế hai năm trước.
Từ khi đại triều thành lập tới nay, việc thu thuế luôn khiến quan huyệnđau đầu. Hàng năm đi thu tô thuế, chỉ thu về được nửa kho lúa.
Trước kia còn xuất hiện một cuộc tiểu nạn hạn hán, dân chúng không có lươngthực, quan phủ không thể không mở kho phát lương thực. Cái này khiếntoàn bộ Bì Lăng huyện càng thêm kiệt quệ.
Những huyện khác ngược lại không lo lắng, dù sao cũng từng chịu qua chiến loạn, không mất vài năm thì không khôi phục được.
Nhưng Bì Lăng huyện lại khác. Lúc trước nhưng là thuộc về hậu phương lớn, chưa lần nào chịu qua chiến loạn.
Trình lên bảng thành tích này, Hoàng thượng khẳng định không hài lòng.
Một Huyện lệnh nho nhỏ cũng làm không được, sau này làm thể nào để đặt chân trong triều?
Tạ Thành Nam chìm vào trong vực sâu ưu sầu.
Chu huyện thừa đứng cạnh thấy thần sắc này của hắn, mặt mũi tràn đầy tươicười nói: “Đại nhân cần gì rầu rĩ, nếu lần này có thể cho dân chúng thuê quan điền trồng trọt, thu nhập từ thuế tự nhiên nhiều hơn trước.”
”Cũng không thể chỉ trông cậy vào một cái biện pháp này. Bổn quan cũng đã suy nghĩ qua, nếu những tá điền kia thuê quan điền, mà bỏ mặc đất đai nhàđịa chủ không trồng trọt, cuối cùng tính xuống, cũng không thấy tốt hơnđược bao nhiêu.”
”Vậy ý đại nhân là?”
”Khuyến khích dân chúng khai hoang, nhường đám địa chủ kia giảm bớt một thành địa tô, khích lệ tá điền thuê loại.”
”Dân chúng nơi này chỉ sợ không có đủ sức để đi khai hoang đất đai.”
Dù sao toàn bộ Bì Lăng huyện chỉ có từng này người, lúc trước mỗi nhà lạibị trưng dụng vài nam nhân đi chiến trường, số tráng đinh lưu lại cũngkhông nhiều.
Tạ Thành Nam khoát tay cười: “Chu huyện thừa,ngươi còn không hiểu những dân chung này bằng Bổn quan. Trước đó vàingày bổn quan đã đi ra ngoài khảo sát một vòng, cũng hỏi qua vài ngườinông nhân. Bọn họ đều là dân chúng cần cù chất phác. Hiện tại bọn họthiếu nhất chính là đất đai. Nếu cho bọn họ đất đai, mặc kệ bao nhiêu,bọn họ cũng có thể tìm cách gieo trồng. Lương thực là căn nguyên sinhtồn của dân chúng, vì loại nhiều lương thực, bao nhiêu đau khổ bọn họđều có thể chịu được.”
Chu huyện thừa không cho là đúng,nhưng thấy hắn hào hứng như vậy, vẫn cười nói: “Đại nhân nói rất đúng,chỉ là...” Sắc mặt hắn có chút nan kham: “Chỉ là hạ quan lo lắng, đámđịa chủ kia, không chịu đồng ý giảm bớt địa tô. Quan phủ chúng ta cũngkhông thể cưỡng bách bọn họ.”
”Ừm - -” Tạ Thành Nam khẽ gậtđầu, sờ sờ bộ râu của mình, một lát mới cười nói: “Vậy trước tiên khôngtìm bọn họ, khai hoang trồng trọt trước, những mẫu đất hoang kia, lấymột nửa giá bán cho mọi người nông dân. Đến lúc đó cũng giúp huyện ta có thêm một phần thu nhập.”
”Còn người khai hoang?”
”Đương nhiên là ai muốn mua thì tự đi khai, chúng ta chỉ chỉ điểm địa phương,còn cuối cùng là làm ruộng lúa hay là ruộng cạn, thì để bọn tự quyếtđịnh.”
Chu huyện thừa nghe vậy, lúc này lộ ra vẻ mặt vui vẻ, trong mắt mang theo vài phần kính nể: “ Chiêu này của đại nhân thậtđúng là cực kỳ tuyệt vời.”
Cầm đất hoang vô ích đi đổi bạc, thật sự là một phân khí lực đều không cần ra.
**********************
Kể từ sau khi từ La gia thôn trở về, La Tố lại bắt đầu sự nghiệp dưỡngtrắng da. Công việc trong ruộng đều đã làm xong, chỉ còn có một việc làđến từng nhà trong thôn tưới nước thuốc cho nấm mèo.
Lúctrước vì nghiêm khắc khống chế diện tích trồng trọt nấm mèo, nên nàngchỉ nói cho bọn họ biết cách nuôi dưỡng nấm mèo, còn nước thuốc giúp nấm mèo sinh trưởng bình thường thì không nói ra.
Đương nhiên,người trong thôn không biết chuyện này. Chỉ nghĩ nàng là đến hỗ trợchiếu khán nấm mèo, còn thuận tiện giúp bọn họ bón phân.
Bận rộn vài ngày, La Tố lại bắt đầu đốc thúc Triệu Lâm học hành.
Trên phương diện văn học nàng không còn gì để dạy, nhưng vẫn có thể chiếu khán hắn đọc sách luyện chữ.
”Sau này không chừng Tiểu Lâm cũng sẽ đỗ tú tài thôi.”
Dưới bóng cây trong viện La gia, Triệu Nhị Nương vừa ngồi khâu vá, vừa vui vẻ nói.
Triệu Lâm đang luyện chữ bên cạnh cũng không ngẩng đầu lên, thập phần chuyên chú nhập tâm.
La Tố cười nói: “Nếu thật có ngày đó thì không còn gì tốt hơn.” Lại nói:“Sao gần đây không nhìn thấy Đại Mộc thúc, thúc ấy đang bận chuyện gìvậy?”
Từ sau khi kết thúc vụ bán cá lần trước, thì thường xuyên không thấy bóng dáng Triệu Đại Mộc.
Triệu Nhị Nương cười quan sát xung quanh, thấy không có ngoại nhân, mới thấpgiọng nói: “Hắn không phải là cùng những người đánh cá kia quen thuộcsao, lúc trước bán cá mầm kiếm được chút tiền vốn, hiện giờ liền mangtheo Đại Hải và tiểu Hải đi hồ chim én thu cá, mang vào trong huyệnbán.”
”Đại Mộc thúc đây là làm nên nghề nghiệp?” La Tố hơi kinh ngạc nói.
Nàng còn tưởng rằng người ở đây không thích làm thương nhân.
Triệu Nhị Nương nói: “Cũng không tính là nghề nghiệp đứng đắn, dù sao có thểkiếm bạc là được. Ta đã khuyên hắn ở nhà đàng hoàng làm ruộng, hiện giờngày qua tốt lắm, cũng không còn khó khăn như trước, không cần thiết lăn qua lăn lại như vậy. Hắn hết lần này tới lần khác không nghe, hắn nóitức phụ Đại Hải cùng tiểu Hải chưa vào cửa, nên không an lòng, phải đikiếm nhiều bạc, mua thêm vài mẫu đất đai.”
La Tố nghe xongcười trộm. Xem ra không quan tâm là thời đại nào, sinh bé trai đều làtốn tiền nhất. Hiện đại là mua xe mua nhà. Cổ đại là mua ruộng mua đất.Thật sự là cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệua.
Hai người đang nói chuyện, thì nghe thấy tiếng chuông tập hợp.
”Đây là có đại sự, mau đi xem một chút đi.”
Triệu Nhị Nương vội vàng bỏ xuống việc trong tay.
Triệu mẫu cũng nghe động tĩnh từ trong nhà đi ra, theo sau còn có Triệu Mộc Miên đang xách theo băng ghế.
Lúc mấy người tới sân phơi lúa bên ngoài từ đường, thì đã thấy rất nhiềungười. Trên người bọn họ còn mang theo bùn, bụi đất, trên mặt đầy mồhôi, hiển nhiên là từ bên trong đất đai một đường chạy như bay đến đây.
Lão tộc trưởng đứng ở phía trước đầy mặt hồng quang.
”Ngày hôm nay nói cho mọi người một tin tức tốt.” Thanh âm lão tộc trưởng dị thường vang dội.
Nói xong lời này, liền đưa mắt nhìn xuống một rừng đầu tóc đen nhánh.
Quả nhiên, mọi người đều đang duỗi dài cổ nhìn ông.
Thỏa mãn lòng hư vinh nho nhỏ xong, lão tộc trưởng ho nhẹ hai tiếng: “Hômnay có người trong nha môn đến thông báo cho chúng ta, cho phép chúng ta khai khẩn đất hoang trong thôn. Mọi người nếu muốn mua đất đai, thì đến chỗ ta đăng ký. Mỗi mẫu đất chỉ có giá là một lượng tám trăm văn.”
Nghe lời này, phía dưới lập tức là một mảnh ồn ào.
Đất đai thông thường, đều là tứ lượng bạc một mẫu, ngày hôm nay sao lại có chuyện tốt như vậy?
Nếu là lúc trước, mọi người sẽ không nghĩ đến chuyện mua ruộng mua đất, vìmọi nhà đều có đất, không có khát vọng mãnh liệt như thôn bên cạnh.Nhưng hiện tại thì khác trong tay bọn họ đều có bạc, có cơ hội tốt nhưvậy, tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Lý chính mới đem tin tức nói xong, mọi người đã ùa lên đăng ký mua vài mẫu.
Thần sắc Triệu Nhị Nương kích động: “Này thật sự là quá tốt, ta có thể muathêm vài mẫu. Mặc dù đầu vài năm đất hoang chưa thể loại ra đồ, nhưngvài năm sau không phải sẽ giống đất đai bình thường sao?”
La Tố đang âm thầm trầm tư. Nàng cũng rất muốn đất.
Nhưng hết sức hiển nhiên, chút tiện nghi này cũng không nên chiếm. Trong nhàcó tráng đinh thì hoàn hảo, có thể giúp khai khẩn đất hoang. Nhưng nhànàng không giống vậy. Nếu mua đất đai này về, thì tiền công khai hoangđã chiếm một khoản không nhỏ.
Dạng này tính xuống, cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi.
Đất hoang trong thôn đều tập trung ở dưới chân núi. Cách xa nguồn nước vàthôn làng, nếu mua lại, cũng phải tốn không ít tinh lực quản lý.
La Tố bên này còn đang do dự, người bên kia đã vô cùng náo nhiệt tranh nhau đăng ký.
Triệu Nhị Nương cũng vội vàng đi lên đăng ký cho nhà mình.
Triệu mẫu nói: “Đại nha, nhà ta coi như quên đi, có những ruộng lúa mới mua cũng đủ rồi.”
Mấu chốt là bạc trong nhà không đủ.
Kinh phí cho nhi tử đi thi bà không thể động, lúc trước đại tức phụ vừa mua đất đai, chắc là cũng không còn nhiều.
La Tố suy nghĩ một chút, nói: “Nương, vẫn nên mua đi.” Đất đai a, ai cũng không chê ít.
”Nhưng...”
Triệu mẫu còn muốn khuyên nữa, La Tố lại cười nói: “Không có việc gì, nhà takhông có bạc, nhưng quan phủ có. Đợi lát nữa ta đi hỏi hỏi tộc trưởng,có thể cho chúng ta ký sổ trước hay không, chờ loại ra đồ đến, sẽ trảlại bạc.”
”Liệu hắn có đồng ý không?” Triệu mẫu có chút không muốn, còn chưa từng thấy ai vay nợ quan phủ a.
”Thử một chút xem sao.” La Tố cảm thấy biện pháp này rất có thể thực thi.Quan phủ nhiều năm như vậy không có động tĩnh, lại ở lúc tân Huyện lệnhđến liền có động tĩnh, có thể thấy được cũng là muốn tăng cao thuế thunhập của Bì Lăng huyện. Nếu như đằng sau vẫn còn đất hoang không bánđược, nàng lại đi nói càng thêm dễ dàng. Nàng biết, ở thế giới trước kia kia, chỉ có dựa vào việc vay vốn kinh doanh, mới dễ phát tài. Dựa vàotiền vốn của mình, kia phải tồn bao nhiêu năm a.
Đợi sau khi người trong thôn đều bận việc xong, từng người rối rít trở về nhà mình, La Tố mới cùng Triệu mẫu đi tìm lão tộc trưởng.
Lão tộc trưởng bận rộn sắc mặt đỏ rực, đầu đầy mồ hôi, lại dị thường cao hứng.
Lần này mua bán đất đai, chính là nhiệm vụ quan phủ giao cho mỗi thôn mỗixóm. Không nghĩ tới trong thôn mình lại tích cực như vậy, mới nói mộtlần, mọi người đã đặt mua nhiều như vậy, chỉ đợi ngày mai bắt đầu đo đạc đất đai.
Thời điểm La Tố cùng Triệu mẫu đến gặp ông, ông đang vui vẻ cười híp mắt.
Thấy bà tức hai người, ông cười nói: “Nhà các ngươi thế nào không thấy mua? Lần này chính là một cơ hội tốt a.”
Bất quá hắn biết, hiện giờ nhà Triệu Thành đã thành phú hộ của thôn. Này bạc bán lương thực, bán cá chắc chắn có không ít.
La Tố cười nói: “Lúc trước đã mua vài mẫu đất đai, Nhị đệ còn muốn đi thi, có nhiều chỗ cần tiêu tiền đâu. Lúc này có muốn cũng không dám tùy tiện tiêu tiền đâu.”
Triệu mẫu cũng gật đầu: “Từ nhi phải đi tỉnh phủ bên cạnh kiểm tra đâu. Năm sau không chừng còn phải đến Bắc Đô bên kia.”
Nhắc tới Triệu Từ, lão tộc trưởng hết sức vui mừng: “Hắn là kiêu ngạo củaTriệu gia thôn ta a, đợi đến lúc hắn đi thi, ta sẽ mở ra từ đường bái tế tổ tông thật tốt, phù hộ con cháu Triệu gia ta thi đỗ cử nhân.”
Bà tức La Tố hai người vội nói một phen cảm tạ.
La Tố lại cười nói: “Hiện ở trong thôn bán những đất hoang này, không biết có còn dư lại chỗ nào không ai muốn mua hay không?”
”Chỗ dưới chân núi đã bán không sai biệt lắm, chỉ có vùng giữa sườn núi kia, mọi người đều ngại quá xa, phí sức lực đâu.”
La Tố vừa nghe, khẽ cau mày, mang theo vài phần xấu hổ nói: “Tộc trưởng,nếu mọi người không muốn mua, có thể để cho chúng ta hay không. Hiện ởtrong tay ta mặc dù không có nhiều tiền, nhưng là tình huống nhà tangài cũng biết, chờ qua nửa năm liền dư dả, đến lúc đó lập tức hoàn trảsố bạc nợ này.”
Tộc trưởng lấy làm kinh hãi, lại khó xử nói: “Cái này sợ khó ăn nói với người trong nha môn a.”
”Nha môn cũng là muốn mọi người khai hoang trồng trọt nhiều hơn, cứ để mặcđất hoang, không bằng cho nhà ta loại, ngày khác còn thu được thêm chútthuế đâu. Hơn nữa, cũng không phải là quỵt nợ, tộc trưởng ngài giúp tachuyển lời cho nha môn, chuyện vài mẫu kia, Bì Lăng huyện ta lớn nhưvậy, ai còn nhìn chằm chằm này vài mẫu a.”
”Này...”
”Ta sẽ không kể cho những người khác biết. Chỉ có chúng ta biết.” La Tố mặt mũi tràn đầy thành khẩn nói.
Triệu mẫu đứng bên cạnh cũng gật đầu liên tục.
Tộc trưởng suy nghĩ một lát, đất trên núi vẫn luôn bỏ hoang, bình thườngcũng chỉ có người đến đó nhặt chút củi, thật sự là một nơi hẻo lánh.
Dù sao trái phải cũng chỉ có chút đất đai này, Triệu Thành tức phụ lạigiúp đỡ mọi người nhiều như vậy, khó lắm mới nhờ ông giúp xử lý mộtchuyện đâu.
Càng nghĩ, càng cảm thấy đây không phải chuyệnlớn gì: “Vậy được, ngày mai ngươi viết cái phiếu nợ, ta giúp ngươi mangđến bên trong nha môn.”
”Vậy đa tạ thúc trước.” La Tố vộivàng nói tạ, lại nói: “Nhưng ta muốn không ít, ba mươi mẫu sườn núi của thôn ta, ta muốn mua toàn bộ.”
”Ba mươi mẫu, nhiều như vậy, ngươi loại hết được không?” Lão tộc trưởng mặt mũi tràn đầy lo lắngnói.”Ngươi đây là muốn làm địa chủ?”
”Này cũng không dám nghĩ, chỉ là có nhiều thì không lo. Có nhiều đất về sau cũng không lo bị đói.”
Lão tộc trưởng nghe vậy nhìn Triệu mẫu: “Chuyện này ngươi cũng đồng ý?”
”Đồng ý đồng ý.” Triệu mẫu mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng không phá đám chuyện của đại tức phụ.
Tức phụ này nhà bà, rất khôn ngoan, không bao giờ làm ra chuyện có hại.<br clear=”all”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.