Tục ngữ nói, vật hi vì quý.
La Tố tuyệt không lo lắng nấm mèo nhà mình bán không được. Về sau nàngcòn định đem phương pháp trồng nấm mèo truyền đi đâu, nếu chút nấm mèonày nhà nàng không tìm được nguồn tiêu thụ, đây không phải là lãng phísao?
Nàng cười cười: “Bạch đại phu, kỳ thật nấm mèo lần này cóhơi nhiều, nhưng là lấy danh tiếng tiệm thuốc và mối quan hệ của ngài,muốn tìm được người mua cũng không khó đâu. Bạch đại phu sao không suytính một chút, tìm một con đường chuyên môn bán nấm mèo. Bạch đại phungài y thuật cao siêu, chắc hẳn biết rõ chỗ tốt của nấm mèo.”
Bạch đại phu kỳ thật có chút động tâm. Gần đây hắn bán chúng cho các tiệmthuốc khác, đầu cơ trục lợi nấm mèo, xác thực kiếm được một khoản.
Bất quá dùng trong phương thuốc, xác thực không dùng được quá nhiều.
Liền tính lần này thu lấy, lần sau nếu bọn họ lại mang đến nhiều như vậy,hắn chỉ có thể bất lực. Cho nên hắn định làm dáng một chút, để người nhà này biết khó mà lui.
”Lời này của ngươi cũng có lý, bất quá chúng ta dùng dược xác thực không dùng được nhiều như vậy.”
”Vậy nếu như làm dược thiện thì sao?”
”Dược thiện?” Bạch đại phu vuốt vuốt chòm râu, mắt sáng rực lên.
La Tố cười nói: “Hắc nấm mèo này cũng không phải là dược liệu thường dùng, nhưng cũng có chỗ tốt. Thứ này không những có thể làm dược, còn có thểlàm thức ăn ăn. Có vài chứng bệnh phối hợp điều trị với dược thiện nàyrất khả quan. Hơn nữa nếu dùng nấm mèo ăn thay rau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-han-tuc-phu/7903/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.