Tiểu muội ghé sát vào giường, mắt dán chặt vào người đang nằm trên giường như thể bị hút hồn.
Vừa thấy quý nhân tỉnh lại muội ấy đã lập tức báo cho ta biết.
Ta vội vàng kiếm cớ đuổi tiểu đệ tiểu muội ra ngoài, rồi lấy đồ của vị quý nhân đó từ dưới gầm giường ra và nói với bà ấy:
"Thím, người đừng lo lắng, đồ của người ta không hề động đến, chỉ là nhà chúng ta nghèo khó, sợ gây ra chuyện phiền phức nên mới thay cho người bộ y phục bình thường."
Quý nhân mím môi, cảm ơn ta: "Đa tạ cô nương."
Nói chuyện với bà ấy một lúc, ta mới sực nhớ ra đã mấy ngày bà ấy chưa ăn gì nên vội vàng chạy vào bếp nấu một bát cháo trắng, khi lấy ra còn đánh thêm hai quả trứng gà, rắc chút đường rồi mang lên.
Sau khi ăn xong, quý nhân nói cho ta biết bà ấy họ Trịnh.
Bà ấy còn muốn tặng ta một chiếc vòng ngọc làm quà cảm ơn, nhưng ta đã từ chối.
Lúc này, Chu di gõ cửa bước vào, nhét vào tay ta một túi bạc, sắc mặt vẫn lạnh tanh.
"Làm hàng xóm bao nhiêu năm vậy mà Lâm Thúy Hoa kia dám lừa con, thuốc thang chỉ có ba lượng bạc mà lại lấy của con tận năm lượng, ta đã đòi lại cho con rồi."
Ta sờ túi bạc, bên trong đâu chỉ có ba lượng.
Tiểu muội thò đầu ra từ phía sau Chu di, miệng vẫn còn đang nhai gì đó:
"Tỷ, hai lượng còn lại là nương bù cho tỷ đó. Nương nói tiền sinh hoạt trong nhà không cần tỷ lo, tiền của tỷ cứ giữ lấy mà tiêu, còn có một lượng là ông ngoại cho tỷ tiêu vặt, muội với tiểu đệ cũng có phần, ông ngoại nhờ nương mang đến cho tỷ đó.
Ông ấy còn mua cho muội với tiểu đệ y phục mới, cũng nhờ nương mang đến cho tỷ luôn.
Nhưng mà…"
Tiểu muội bỗng đổi giọng: "Bánh điểm tâm ông ngoại mua cho tỷ bị muội ăn hết rồi, tại muội thèm quá. Tỷ, xin lỗi tỷ."
Nghe tiểu muội nói vậy, Chu di lập tức véo tai con bé, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Hèn gì con cứ nằng nặc đòi theo đến đây, hóa ra là để ăn vụng đồ của tỷ con!"
Chu di xách tiểu muội như xách gà con đi ra ngoài, chẳng mấy chốc đã vang lên tiếng khóc của con bé.
Cả tiểu đệ ở bên cạnh cũng bị vạ lây.
Thấy vậy, quý nhân kia lộ rõ vẻ ngưỡng mộ trong mắt, cảm khái nói:
"Nguyên Nguyên, kế mẫu của ngươi đối xử với ngươi thật tốt."
Ta gật đầu.
Cha ta là tiêu sư, Chu di là tú nương, cuộc sống gia đình cũng không đến nỗi nào, cho nên tiền bán hoành thánh ta đều để dành riêng, vốn dĩ ta định đưa một ít coi như tiền cơm của mình nhưng Chu di không nhận.
Bà ấy nói: "Tiền phụ thân con gửi về hàng tháng là để cho mấy người chúng ta tiêu, con không cần đưa tiền cho nhà đâu, con có bản lĩnh kiếm được tiền thì cứ giữ lấy mà dùng."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]