Chương trước
Chương sau
Uông Vĩnh Chiêu đi nhanh ra cửa, lúc đi qua hành lang hắn nhìn thấy hai đứa nhỏ chân run rẩy kia thì giữa mày hiện lên một mạt chán ghét, bước chân cũng không ngừng lại. Hắn mang theo hộ vệ đi ra, thấy Uông Hoài Thiện đang đứng cạnh cây vạn tuế bên cửa.
Uông Hoài Thiện mới vừa cõng Mạnh tiên sinh đến sân của mình, cùng Chân tiên sinh bọn họ ở cùng một chỗ. Lúc này hắn thấy người mình chờ xuất hiện thì vội tiến lên cười hì hì chắp tay nói, “Phụ thân đại nhân.”
Uông Vĩnh Chiêu lạnh lùng liếc hắn một cái, quay mặt đi lãnh khốc nói với Thính quản gia, “Con vợ lẽ yếu ớt, vốn nên ở kinh thành tĩnh dưỡng. Đại hôn của đích huynh trưởng bọn họ ở kinh thành là được, cũng coi như kính ý, vậy mà lại một đường đổ bệnh tới Sa Hà trấn. Người không biết còn tưởng bọn họ tới đem theo đen đủi cho huynh trưởng của mình.”
Hắn vừa nói cái này thì đừng nói Uông Hoài Thiện không nói gì mà Thính quản gia cũng cúi đầu, vì lời nói của hắn mà trong lòng cả kinh không hiểu gì. Ý tứ trong lời hắn cho thấy hắn cực kỳ ghét hai đứa con vợ lẽ này, trong giọng nói không hề có chút tình cảm nào.
Uông Hoài Thiện vốn muốn tới xem Uông Vĩnh Chiêu xử trí hai đứa con vợ lẽ này thế nào, hắn không muốn vì hai đứa con vợ lẽ này mà mẹ hắn phải gánh ác danh. Nhưng hiện tại nghe thấy Uông Vĩnh Chiêu nói lời này hắn mới hiểu lời mẹ hắn nói trước kia là ý gì.
Mẹ hắn nói ở trong mắt người cha này của hắn chỉ có chân chính thuận theo mới có thể lọt vào mắt ông ta, cho dù là con đẻ nhưng nếu ông ta không thích thì sợ là cũng sẽ chẳng nhận được chút mềm lòng nào. Năm đó nàng nói, ông ta sẽ không chỉ đối xử với hắn như thế, mà đối với những nữ nhân và mấy đứa con ông ta thích cũng sẽ như thế.
Thuận theo thì sống, chống lại thì chết.
Trước kia hắn không quá tin, nhưng hiện tại xem ra người cha này của hắn thật sự lãnh khốc bạc tình.
“Phụ thân……” Uông Hoài Thiện chỉ lóe thất thần một chút rồi lại nhếch khóe miệng mỉm cười nói, “Bất kể thế nào thì hai vị đệ đệ đã tới, vẫn nên để hạ nhân hầu hạ cho tốt. Hài nhi sắp đại hôn rồi, đừng để bọn họ bị bệnh mới tốt.”
“Thính thúc,” Uông Vĩnh Chiêu không nhìn hắn, chỉ lạnh lùng gọi Thính quản gia nói, “Mang đi tiểu viện cở Tây Môn, thân thể yếu đuối thì dưỡng cho tốt, đừng ra cửa làm gì.”
“Vâng.” Thính quản gia vội hơi cong eo nói.
“Uông Tề.” Uông Vĩnh Chiêu gọi tâm phúc của mình.
“Có thuộc hạ!”
“Phái người đi canh.”
“Thuộc hạ tuân lệnh.” Uông Tề hô một tiếng.
Uông Vĩnh Chiêu dứt lời đã cất bước đi về phía hậu viện. Hắn bước rất nhanh, Uông Hoài Thiện theo sát phía sau không nói một câu nào với cha mình.
Uông Vĩnh Chiêu giam lỏng hai đứa con vợ lẽ rồi thì trong lòng cũng có tính toán với hai đứa. Hắn nhất định không thể để bọn chúng ở hậu viện khiến nàng ngứa mắt, cũng càng không để chúng tiếp xúc với hai đứa con trai của mình.
Hoài Mộ tâm tư quá mềm, Hoài Nhân còn nhỏ, cho dù hai đứa con vợ lẽ này là do người có tâm đưa tới thì đừng mơ có thể gây sóng gió gì trong phủ của hắn.
“Đại tỷ.” Trương Tiểu Muội thấy chị mình ngồi bên cạnh cha đùa với con của anh cả và anh hai thì cũng ôm đứa con trai hai tuổi của mình qua.
“Tới đây, cho ta ôm một cái.” Trương Tiểu Oản cười rồi vươn tay ra phía nàng.
Lúc này Uông Hoài Nhân ngồi ở bên người Trương A Phúc lên tiếng, xung quanh là mấy người anh họ đang chơi với hắn. Hắn thấy nàng muốn bế người khác thì vội vươn tay nhỏ với nàng, miệng vội kêu, “Mẫu thân, mẫu thân……”
“Con cái đồ tiểu gây sự này, để Mộ ca ca ôm con đi.” Mấy đứa anh họ đều vây quanh hắn chơi rồi mà hắn vẫn còn tham lam bên này. Trương Tiểu Oản không khỏi buồn cười.
Uông Hoài Mộ nghe vậy thì nở nụ cười chắp tay với mấy người anh họ sau đó đi qua bế Hoài Nhân lên. Trương Tiểu Oản nhìn hai anh em thân mật ôm nhau nói chuyện thì mỉm cười một chút sau đó ôm con của Tiểu Muội nhẹ dỗ đôi câu mới trả lại cho nàng kia nói, “Muội đi qua phòng bên đi, lát ta tới.”
Nam nhân ở nhà chính, nội quyến ở nhà bên, Trương Tiểu Oản ôn nhu bảo mọi người về phòng bên. Hiện tại nàng ngồi ở nhà chính là vì Uông Vĩnh Chiêu còn chưa về, Uông Hoài Thiện cũng không ở nên chủ mẫu là nàng phải đón tiếp khách khứa, nếu không nàng cũng về phòng bên rồi.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng người báo lão gia trở về, Trương Tiểu Oản vội đứng lên ra cửa đón, vừa lúc thấy Uông Vĩnh Chiêu đi vào. Nàng vẫy tay với người làm, lấy khăn nóng trên tay bà Bảy đưa lên rồi ngẩng đầu mỉm cười nói với hắn, “Chúng ta đang chờ ngài về để bắt đầu ăn cơm.”
“Gọi đồ ăn lên đi.” Uông Vĩnh Chiêu nhẹ gật đầu, trên mặt bình tĩnh không gợn sóng, ánh mắt cũng thế.
Trương Tiểu Oản hành lễ với hắn rồi nói với Đại Trọng, “Bưng đồ ăn lên đi.” Nói xong nàng lại cười nhìn Uông Vĩnh Chiêu một cái sau đó đi tới bên người Uông Hoài Thiện thay hắn sửa lại quần áo, rồi mới mang theo bà tử về phòng bên.
Lúc nàng đi vào Uông Đỗ thị cùng Uông Thân thị đều đứng lên, Trương Tiểu Oản vẫy tay với bọn họ, cười nói, “Mau ngồi đi, người một nhà lắm lễ nghĩa thế làm gì.”
Lúc này nàng lại dặn bà Bảy, “Ngươi đi tới cửa xem nếu Hoài Nhân nghịch ngợm thì ôm lại đây cho ta, đừng để hắn quấy nhiễu các lão gia dùng bữa.”
Bà Bảy cười đáp “Vâng” rồi quay đầu đi tới nhà chính. Trương Tiểu Oản ngồi xuống bên người Lưu Tam Nương, dùng giọng thôn Ngô Đồng chậm rãi nói với bà, “Dùng cơm xong, ngài và phụ thân về viện nghỉ ngơi, có thiếu gì thì nói với bà tử trong viện, các ngài đừng ngại, đó là người con phái tới chăm sóc ngài và phụ thân.”
“Ừ.” Lưu Tam Nương gật đầu, cầm quả cam đã bóc vỏ vẫn ôm trong tay đến nóng lên đưa cho nàng, khuôn mặt già nua chậm rãi tươi tỉnh nói với con gái, “Ăn ngon, mau ăn đi.”
Trương Tiểu Oản đã được Trương Tiểu Bảo gửi tin nên sớm biết Trương A Phúc cùng Lưu Tam Nương không còn phản ứng nhanh nhạy như trước nữa, lúc nói chuyện làm việc đều chậm một nhịp so với trước đây. Cũng may thân thể hai người vẫn tốt, không có vấn đề gì lớn. Lần này bọn họ nhất định phải tới xem Hoài Thiện. Bọn họ đường xa chạy tới, tâm ý trong đó nàng biết được. Hiện tại nàng lại được quả cam Lưu Tam Nương ủ đến nóng lên thì trong lòng lập tức chua xót.
Tuy thế nhưng bên ngoài nàng vẫn bình tĩnh mỉm cười với Lưu Tam Nương một chút rồi nói, “Đã biết, mẫu thân, con ăn ngay đây.” Dứt lời nàng bẻ quả cam thành hai nửa nhét vào miệng ăn hết mới xoay người cười nói với Uông nhị phu nhân và tam phu nhân, “Các muội cũng thế, ăn xong về sân của mình nghỉ ngơi, thiếu cái gì thì bảo nha hoàn bà tử đưa tới. Ta bận rộn, sợ là không chuẩn bị ổn thỏa, nếu không chu toàn thì hai ngươi cũng đừng trách đại tẩu.”
“Ngài nói gì chứ?” Uông Thân thị nhẹ giọng nói, “Chúng ta tới cả gia đình nhưng chưa giúp được gì đã phải phiền ngài. Ngài đừng khách khí khiến chúng ta xấu hổ.”
Uông Đỗ thị đã biết Uông Thân thị giúp mình nói chút lời cầu tình trước mặt Trương Tiểu Oản nên dù ngày thường hai chị em dâu có hiềm khách thì lúc này những ân oán đó đã trở thành mây khói. Nàng ta vội gật đầu tán thành với Uông Thân thị rồi nói, “Phải, tam đệ muội nói đúng, đại tẩu chớ khách khí với chúng ta, bằng không sẽ khiến chúng ta xấu hổ không dám gặp người.”
Uông Thân thị nghe vậy, lại thấy nàng ta nói phụ họa theo mình thì không nhịn được nhoẻn miệng cười với Uông Đỗ thị. Nàng kia thấy thế cũng cười đáp lại, sau đó nửa cúi đầu. Dù lời này Uông Thân thị chẳng qua lấy le trước mặt chị dâu cả nhưng nàng ta nhận ân tình của người khác nên vẫn phải cảm ơn.
Nàng đã không còn là vị Uông nhị phu nhân chưởng quản trong nhà, vì con mình nàng ta không thể không chịu thiệt với người khác.
“Các ngươi cũng thế, chú ý một chút.” Trương Tiểu Oản nhìn về phía vợ Tiểu Bảo và Tiểu Đệ nói, “Bên này lạnh, nhớ phải để ý phụ thân, mẫu thân và đám hài tử cũng đừng quên chính mình. Buổi sáng mặc nhiều một chút, đừng chạm vào nước lạnh. Nếu có chỗ nào không thoải mái thì nhanh chóng nói với ta, đừng có giấu ta.”

“Đã biết, đại tỷ,” vợ Tiểu Bảo ôm đứa con gái ngoan ngoãn ở trong lòng cười nói, “Nhà chúng ta mọi người rất khỏe, ngài yên tâm. Trên đầu muội có bao nhiêu mắt là đều nhìn chằm chằm bọn họ, nhưng muội cũng có nhiều chuyện muốn nói với ngài. Có điều mấy ngày này ngài vội nên muội và đệ muội nghĩ đợi qua vài ngày nữa, đại hôn của Thiện Vương qua đi, lại gặp cháu dâu thì sẽ ăn vạ trong phủ vài ngày để nói với ngài thêm vài lời. Đến lúc đó ngài đừng chê chúng ta phiền, đuổi chúng ta về nhà là được.”
Trương Tiểu Oản nghe thế buồn cười nói, “Cái miệng này sao bao năm rồi vẫn ríu rít, chẳng khác gì tiểu cô nương năm đó.”
“Tính muội thế rồi, không đổi được, ngài chịu khó vậy.” Vợ Tiểu Bảo hé miệng cười, còn có chút ngượng ngùng vùi đầu vào vai con gái.
Lúc này vợ Tiểu Đệ vội đi tới nắm lấy mặt nàng kia, miệng nhẹ nói, “Để ta nhìn xem tẩu tử có đỏ mặt không nào? Ngày thường ở trong nhà ngài không e lệ thì thôi, hôm nay tới trước mặt đại tỷ còn như vậy, để ta nhìn xem da mặt này làm bằng cái gì nào.”
“Cũng là do ngày qua an ổn nên mới dưỡng thành tính tình kiều nộn như thế đó.” Hồ Tam Nương có thân với vợ Tiểu Đệ thấy thế thì ngó qua xen mồm rồi lại nói với Trương Tiểu Oản, “Tẩu tử, quay đầu lại mà ngài rảnh thì phải giáo huấn các nàng, một đám hiện tại đều không quy củ chút nào hết.”
“Aizz, phải giáo huấn.” Trương Tiểu Oản cười thở dài, “Nhưng mà phải người hung hăng mới xuống tay được, ta sợ mình lại luyến tiếc.”
Nàng vừa nói lời này thì mấy người ngồi đó đều cười. Vợ Tiểu Đệ và Tiểu Bảo đều đỏ mặt, ngượng ngùng cầm khăn che miệng cười.
Ăn cơm xong lại bận rộn, Trương Tiểu Oản ngồi ở trong phòng nghe hạ nhân tới báo cáo thấy mọi người đều đã nghỉ ngơi thì lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Ngài cũng nghỉ đi.” Bà bảy bưng nước trà lại đây nói với nàng.
Trương Tiểu Oản lắc đầu với bà ta, mệt đến không thể nói chuyện mà chỉ lôi kéo bà Bảy ngồi xuống còn mình uống một ngụm trà rồi mới khàn giọng hỏi bà ta, “Eo có đau không?”
“Không đau không đau.” Bà Bảy vội cười nói.
“Hiện tại ngươi đi nghỉ đi, ta vừa gọi con dâu của Hoa gia tới giúp các ngươi sắc thuốc, mọi người đều uống đi, rồi nghỉ ngơi, ta đến tiền viện một hcút.” Trương Tiểu Oản dứt lời thì chống cánh tay lên ghế vịn mà đứng lên.
“Ngài nghỉ ngơi đi!” Bà Bảy không khỏi nóng nảy nói, “Giọng ngài đã khàn thế này rồi, nếu lão gia nghe được thì không biết sẽ giận thế nào đâu?”
Trương Tiểu Oản nghe thế thì dừng một chút, lại cầm lấy bát trà lên uống hai ngụm trà nóng, ho hai tiếng để thông giọng, khi cảm thấy đỡ hơn thì mới nói, “Vẫn tốt, các ngươi đi nghỉ đi, đừng để ta nhiều lời, đợi lát nữa ta trở về còn phải nhờ các ngươi làm việc.”
“Phu nhân!” Bà Bảy gọi nàng một tiếng, Trương Tiểu Oản vẫy vẫy tay với bà ta sau đó đi ra khỏi cửa.
Tới hành lang thông với tiền viện, đợi đi qua cửa phía đông, qua một hành lang dài nữa alf tới thư phòng của Uông Vĩnh Chiêu. Trương Tiểu Oản tiến vào trong viện, thủ vệ canh cửa lập tức chắp tay hành lễ với nàng.
Trương Tiểu Oản gật đầu rồi lại đi về phía trước, đột nhiên nàng nghĩ tới một chuyện thì quay đầu đi tới trước mặt bọn họ, ôn nhu nói, “Mấy ngày nay thê tử các ngươi tới phủ hỗ trợ thì hài tử và lão nhân trong nhà ai chăm sóc?”
“Lão nhân chân cẳng còn nhanh nhẹn nên mọi việc đều do bọn họ chăm sóc, ngài cứ yên tâm.” Một người vội nói, ba người khác cũng gật đầu phụ họa.
“Aizzz, trời giá rét, lão nhân gia cũng không dễ dàng.” Trương Tiểu Oản nghĩ nghĩ rồi nói, “Dù sao các ngươi cách phủ không xa, để ta bảo người bày mấy bàn cơm ở phía sau, cơm trưa và tối các ngươi bảo bọn họ tới đây ăn, chắp vá một chút.”
“Cái này làm sao được?” Người dẫn đầu vội nói.
“Ta sẽ dặn bên dưới, phàm là người tới phủ hỗ trợ, trong nhà già trẻ đều tới trong phủ ăn cơm, cũng đỡ cho thê tử các ngươi làm việc còn phải lo lắng cho người nhà. Lát nữa ta để phòng bếp chuẩn bị thêm vài bàn là được.” Trương Tiểu Oản dứt lời thì không dừng lại nữa mà bước đi về phía trước.
Bên này Giang Tiểu Sơn nghe thấy giọng nàng thì vội chạy đến trước mặt nàng nhỏ giọng nói, “Đại nhân ở trong phòng nghị sự, ngài chờ một chút.”
Trương Tiểu Oản chần chờ một chút mới cười nói, “Vậy ta không quấy rầy nữa, ta về nghỉ tạm. Nếu lão gia hỏi thì nói ta tới hỏi han chút, không có việc gì to tát.”
“Ngài vẫn đợi một chút đi thôi……” Giang Tiểu Sơn lại cau mày ra hiệu với nàng. Trương Tiểu Oản cùng hắn đi đến một bên hắn mới nhỏ giọng mở miệng nói rõ, “Vừa rồi ở trong phòng đại nhân cáu cực kỳ, còn đập vỡ cái chén men sứ xanh mà lần trước ngài cho ngài ấy.”
“A? Là ai chọc hắn tức giận vậy?” Trương Tiểu Oản kinh ngạc.
“Tiểu nhân không biết……” Giang Tiểu Sơn có chút bất an mà xê dịch chân nói, “Nhưng đã lâu tiểu nhân không thấy đại nhân tức giận như thế. Ngài biết đó, đại nhân mà tức lên thì cùng lắm chỉ mắng tiểu nhân hai câu, còn mắng ngài vài câu, chuyện đập vỡ đồ đã lâu lắm không xảy ra rồi.”
“Ai,” Trương Tiểu Oản nghe thì lắc đầu, “Ta đi phòng nhỏ nghỉ, chờ nghị sự xong ngươi tới gọi ta.” Nói xong nàng đi tới phòng nghỉ nhỏ của Uông Vĩnh Chiêu. Phòng nhỏ này chỉ cách thư phòng một bức tường, bên trong cũng đốt địa long nên vô cùng ấm áp. Trên giường có chăn đệm, đều do nàng tự tay chuẩn bị. Nàng ngồi đó một hồi, không chịu được mệt mỏi nên tung chăn đắp lên người rồi dựa vào đầu giường ngủ.
Chờ nàng tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy Uông Vĩnh Chiêu đang nhìn mình. Nàng vội ngồi dậy, hỏi, “Giờ nào rồi?”
Uông Vĩnh Chiêu ngồi xuống bên người nàng, đẩy gối lên cho nàng dựa vào rồi kéo chăn lên đắp cho nàng, nhàn nhạt trả lời, “Giờ Mùi.”
“Ngài mệt sao?” Trương Tiểu Oản kéo tay hắn qua.
Uông Vĩnh Chiêu không nói gì, chỉ cúi người hít hà người nàng, lại hôn hôn khóe miệng nàng vài cái. Trương Tiểu Oản vươn tay ôm cổ hắn, cùng hắn triền miên một hồi mới kéo Uông Vĩnh Chiêu lên cùng nằm với mình ở trên giường.
“Ta nghe nói ngài tức giận.”
“Hừ.” Không nghĩ cũng biết là ai nói, Uông Vĩnh Chiêu hừ lạnh một tiếng.
“Trong phủ sắp có chuyện vui, mấy ngày này ngài đừng mắng Tiểu Sơn.” Trương Tiểu Oản không nhịn được cười, duỗi tay qua sờ tóc mai đã bạc của hắn, nhìn kỹ hắn rồi thở dài nói, “Ngày xưa chỉ nhìn ngài uy phong anh tuấn, lại quên mất ngài chống đỡ cái phủ này có bao nhiêu khó khăn. Ngài muốn tức thì tức, chỉ là đừng để hại đến sức khỏe. Ngày khác ta sẽ đưa tới thêm vài chén trà cho ngài đập, còn những chuyện phiền lòng thì ngài quên được cứ quên.”
“Nói vớ vẩn.” Nghe nàng nói những lời sau không có quy củ, Uông Vĩnh Chiêu mở miệng mắng nàng.
“Phải, thiếp thân lại vọng ngôn.” Trương Tiểu Oản cười nói, vươn tay khẽ chạm vào đầu mày đang nhíu lại của hắn, “Ngài đừng tức giận với ta, lần sau ta sẽ sửa.”
Uông Vĩnh Chiêu hừ lạnh một tiếng rồi nhắm mắt lại. Trương Tiểu Oản cười cười, không nói mà vươn tay thong thả xoa huyệt Thái Dương cho hắn, thay hắn giảm bớt cảm xúc. Một lát sau, Uông Vĩnh Chiêu mở bừng mắt, nghiêng đầu nhìn nàng nói, “Chuyện của Vĩnh An ngươi biết được bao nhiêu?”

“Không nhiều lắm, chỉ biết hắn nạp thiếp, nghe nói hắn rất yêu thích tiểu thiếp kia.”
Uông Vĩnh Chiêu thấy sắc mặt nàng bình tĩnh thì tâm tình cũng chậm rãi bình tĩnh lại. Hắn đạm mạc nói, “Tiểu thiếp kia là thứ nữ của đường huynh của đương triều tướng gia.”
Trương Tiểu Oản không lên tiếng, lẳng lặng mà nhìn hắn.
“Tướng gia hiện tại đang trên đường tới đây chúc mừng, rất nhanh ông ta sẽ tới cùng nhị đệ của ta nhận thân.” Uông Vĩnh Chiêu nói đến đây thì khóe miệng lạnh băng mà nhếch lên, “Đến lúc đó, đám quan lại kinh thành có thể theo mông ông ta tới xem ta mất mặt.”
“Sao lại thế?” Trương Tiểu Oản có chút khó hiểu.
Nếu là ngày thường Uông Vĩnh Chiêu nhất định sẽ không nói với nàng chuyện trong triều, nhưng tướng gia phu nhân cũng tới, đến lúc đó nàng hẳn không tránh khỏi bị tướng gia phu nhân gọi qua. Hắn chỉ có thể kể sự tình ra để nàng có sự chuẩn bị.
“Tướng gia cũ đã chết, Thái Úy và Ngự Sử đều đã thay đổi người. Ngươi nói trong hai năm mà ba con cáo già đều bị xử trí, Hoàng Thượng muốn thu thập bọn họ mà bọn họ sao lại ngồi chờ chết chứ?”
“A?”
“Bọn họ liên thủ lấy đi một trăm vạn lượng bạc.”
Trương Tiểu Oản chớp chớp mắt, lại “A” một tiếng.
Thấy nàng kinh ngạc đến cực điểm, Uông Vĩnh Chiêu lại cười, nâng tay lên sờ mặt nàng. Một hồi sau nụ cười trên mặt hắn biến mất, đôi mắt cũng tràn đầy hàn khí, “Mấy con cáo già này cũng không phải thứ tốt gì, lấy bạc thì thôi, nhưng ngọc tỷ cũng lấy luôn.”
Trương Tiểu Oản trợn trừng mắt, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không biết phải nói cái gì mới tốt. Nàng còn tưởng rằng loại nghịch thần như Uông Vĩnh Chiêu thì mỗi vương triều có một người đã đủ bi kịch, ai ngờ đám lão thần kia cư nhiên cũng một giuộc với hắn hết.
Uông Vĩnh Chiêu nói đến đây thì nhìn mắt nàng, lại cẩn thận sờ mặt nàng, thấy không có bao nhiêu huyết sắc thì lại nhéo nhéo. Chờ mặt nàng hồng hơn hắn mới vừa lòng buông tay miệng đạm mạc nói, “Nói đến cũng không trách bọn họ được. Kim thượng ra tay quá độc, không cho bọn họ đường lui.”
Trương Tiểu Oản không rõ, căn bản không rảnh bận tâm chuyện hắn véo mặt mình. Mãi một hồi nàng mới thử hỏi Uông Vĩnh Chiêu, “Hoàng Thượng sẽ không cho rằng chuyện của bọn họ có liên quan tới ngài chứ?”
Cho nên, Thái Sư đến còn chưa đủ, còn phải Thừa Tướng tới mới chịu sao?
“Ai biết được,” Uông Vĩnh Chiêu lạnh lùng thốt ra, “Nhưng có lẽ hắn ta tới giúp ta một tay cũng không chừng.”
“Là thế thì tốt.” Trương Tiểu Oản nhẹ thở ra một hơi, lúc này nàng mới hồi phục tinh thần, cười khổ nói, “Sao chuyện tốt người ta không nhớ tới ngài, cứ chuyện xấu lại đến lượt ngài nhỉ?”
“Ừ,” Uông Vĩnh Chiêu sờ sờ tóc nàng, lại rút cây trâm xuống, để nàng nằm trên vai hắn rồi mới nói, “Đó chỉ là nghĩ đến hướng tốt, nếu nghĩ đến hướng không tốt……”
Trương Tiểu Oản nghe thế thì lắc đầu, “Vừa rồi thiếp thân đã rất sợ hãi mới nói như thế, hiện tại nghĩ thì thấy hẳn không đến mức ấy……”
“Hả?”
“Hoài Thiện còn ở phía nam đánh giặc vì ông ta, nghe nói triều Hạ cống lương rất đầy đủ, bên này trong chốc lát cũng không thể thiếu được ngài. Nếu Hoàng Thượng thật sự muốn động thủ với ngài thì thời điểm này cũng không phải thời điểm tốt đúng không?”
“Ha ha.”
“Ngài cười cái gì?”
“Ngươi nghĩ thế thì hẳn Vĩnh An cũng nghĩ giống ngươi, rằng về tình thì có thể tha thứ.”
Trên mặt hắn toàn là trào phúng, Trương Tiểu Oản an tĩnh rồi thong thả nói, “Ngài thương tâm sao? Bọn họ không biết cả nhà được bình an là do ngài cẩn thận từng bước. Lần này dù ngài giúp tìm lại bạc thì kim thượng cũng sẽ không khen ngài mà chỉ biết kiêng kị ngài đúng không? Còn nếu không thể tìm về……”
Nói đến đây Trương Tiểu Oản nhăn mày lại, quay đầu đi hỏi, “Vĩnh An biết chuyện này không?”
Chuyện mất bạc có thể nói nhưng chuyện mất ngọc tỷ sao có thể nói cho mọi người được?
“Không biết, hắn chỉ biết Hoàng Thượng muốn trọng dụng ta,” Uông Vĩnh Chiêu hờ hững nói, “Sau khi Hoàng Thượng giết bảy vị đại tướng tâm phúc của ta rồi mà hắn còn nói Hoàng Thượng muốn trọng dụng ta. Ta cũng thật là có một đệ đệ quá tốt.”
Trương Tiểu Oản im lặng, khẽ thở dài một hơi. Nếu không tìm được về thì hoàng thượng làm gì chẳng ai biết được. Cho nên việc này, tốt nhất là không dính tay. Uông Vĩnh An thật đúng là cho anh mình một phiền toái khó giải quyết, khó trách kẻ tâm tư khó dò như hắn cũng nhịn không được tức giận.
Bên này Uông Vĩnh Chiêu được Thừa Tướng đích thân tới báo cho, hắn lại quay đầu báo cho Trương Tiểu Oản, trong lòng nàng lúc này cũng càng có nhiều điều phải suy nghĩ. Hiện tại nàng không biết nếu người khác có thể đào tường nhà họ từ chỗ Uông Vĩnh An thì hoàng đế có thể động thủ với Thiện Vương phi sau khi ăn tết xong.
Nói đến đây thì rõ cuộc sống này đã tốt hơn trước nhiều, nhưng bọn họ vẫn như dẫm lên dao nhọn mà đi, từng bước hung hiểm.
Sau khi Trương Tiểu Oản trở về, đang xử lý việc thì Bình bà bà trở về nói với nàng những gì xảy ra ở Đức Dương phủ. Nàng tức khắc kinh ngạc trừng mắt nhìn bà ta một cái.
“Ngươi nói có người hạ thạch tín trong trà của nàng ấy sao?”
“Là thạch tín không sai!”
Trương Tiểu Oản tức giận đến nở nụ cười, cắn răng nói, “Gọi Thính quản gia và Tiểu Sơn tới đây.”
“Vâng.”
“Đã bắt thị nữ kia lại, ngài xem?”
“Ta xem ư?” Trương Tiểu Oản cười, “Ta thấy ta đối xử với bọn họ quá tốt nên một đám đều cho rằng ta là Bồ Tát rồi thì phải.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.