Phụ nhân trong nhà bận việc, may mà nàng vẫn nhớ mặc áo đưa trà cho hắn.
Con trai cả của nành thành thân nàng lại phải làm áo mới giày mới cho nó, còn phải chọn đồ lặt vặt cho cô dâu mới, trang trí tân phòng. Mỗi ngày vì những việc này mà nàng đều bận rộn vội vàng, Uông Vĩnh Chiêu nhìn đến đã phiền lòng, nếu hắn ở trong phòng mà thấy nàng vội đến xoay quanh thì sẽ nhắm mắt lại. Đợi nàng gọi hắn thì hắn mới liếc nàng một cái.
Ngày này Hoài Mộ được tiên sinh cho nghỉ, Uông Vĩnh Chiêu kiểm tra hắn rồi đồng ý cho hắn mang Hoài Nhân đi chơi. Hoài Nhân ghé vào trên vai anh mình cắn cắn lỗ tai hắn cười xấu xa sau đó lại nhả ra, cực kỳ tri kỷ nói, “Mộ ca ca không đau nhé, Hoài Nhân thổi thổi cho huynh.”
Hoài Mộ nở nụ cười nói với hắn, “Ta không bực đệ, mẫu thân nói nếu đệ làm việc xấu với ta thì ta chỉ cần nhớ kỹ, sau này đệ lớn rồi ta sẽ nói lại để đệ xấu hổ tới nỗi phải tìm cái lỗ nẻ chui xuống.”
Uông Vĩnh Chiêu nghe thấy hai anh em nói chuyện thì mặt mày giãn ra, lại nói với Hoài Mộ, “Đi đi, để đám Thông thúc theo sát, đừng chạy loạn.”
“Đã biết, phụ thân……” Hoài Mộ lại cõng Hoài Nhân đứng trước mặt Uông Vĩnh Chiêu, sau đó hắn quay đầu lại dạy Hoài Nhân, “Còn không mau mau chào phụ thân.”
Hoài Nhân vươn đầu ra, hôn Uông Vĩnh Chiêu một miếng rồi cười nói, “Phụ thân, Hoài Nhân đi phố phố……”
“Ừ, nhớ nghe lời ca ca.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gia-nu/1476734/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.