Tối hôm qua Uông Vĩnh Chiêu nói muốn mang nàng đi Thương Châu thành một chuyến, sáng sớm Trương Tiểu Oản tỉnh lại, thấy bên ngoài còn chưa sáng hẳn, gió thổi thét gào thì tưởng chuyến này chắc hủy rồi. Ai ngờ Uông Vĩnh Chiêu mới vừa mặc xong quần áo đã ra ngoài dặn dò người chuẩn bị xe ngựa để lên đường. Trương Tiểu Oản có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nhiều miệng hỏi hắn. Chuyện Uông Vĩnh Chiêu đã quyết định xong thì nàng chỉ cần làm theo là được, dù sao nói nhiều cũng sẽ không thay đổi được bất kỳ quyết định nào của nam nhân này. “Gió này không biết sau giờ ngọ có thể đỡ hơn không?” Trương Tiểu Oản vừa chải tóc vừa nói với bà Tám ở bên cạnh, “Để bà Bảy ở lại giúp ta, ngươi đi nhà bếp để bọn họ nấu chút canh gừng, cũng nấu chút thịt dê cho hộ vệ ăn một chút. Thấy Thính thúc nói hôm nay gió lạnh lắm, để hộ vệ đi theo chúng ta hôm nay rót đầy bầu rượu, là rượu Thiêu Đao Tử có thể giúp ấm dạ dày ấy.” “Vâng, đã biết.” Bà Tám cười nói sau đó khom người chuẩn bị lui ra ngoài. “Gặp đám hộ vệ thì bảo bọn họ mặc nhiều một chút, bảo là ta nói thế.” Trương Tiểu Oản lại cười nói thêm một câu này. Bà Tám cười gật gật đầu rồi hành lễ với Uông Vĩnh Chiêu sau đó mới lui ra. “Để nô tỳ làm.” Bà Bảy buông cái ấm trong tay đi tới nói với Trương Tiểu Oản. Trương Tiểu Oản đưa lược cho bà ta, lại nhìn Uông Vĩnh Chiêu qua gương, thấy hắn cũng nhìn mình thì nàng nhịn không được cười hỏi hắn, “Ngài chờ mọt chút ta sẽ qua giúp ngài rửa mặt.” Uông Vĩnh Chiêu “Ừ” một tiếng sau đó lười nhác dựa vào lưng ghế, nhìn nàng vài lần mới thu lại tầm mắt. Không đến bao lâu Trương Tiểu Oản đã búi xong tóc, lúc này nàng đứng lên hầu hạ Uông Vĩnh Chiêu rửa mặt. Đợi nàng rửa mặt xong cho hắn, lúc này đang bôi dầu dưỡng lên mặt thì cũng thúc giục hắn uống nước ấm sau đó lại hầu hạ hắn ăn chút cháo đậu lót dạ rồi mới kéo tay hắn mặc bao tay vào. Dầu dưỡng kia có chút trơn, phải xoa nóng lên mới thấm vào da khiến người ta cảm thấy thoải mái thanh tân. Trương Tiểu Oản xoa cho hắn một hồi mới cùng hắn đi xem Hoài Nhân. Đứa nhỏ vẫn ngủ đến thơm ngọt, Trương Tiểu Oản để Bình bà ôm hắn cùng đi theo Uông Vĩnh Chiêu đến nhà chính. Đại Trọng đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng, đợi bọn họ ngồi xuống thì đồ ăn cũng được bày lên. Lúc này Uông Hoài Mộ đã được bà Bảy đưa tới. Trương Tiểu Oản đỡ hắn ngồi lên ghế, chờ Uông Vĩnh Chiêu động đũa thì người một nhà mới dùng cơm sáng. Lúc này Uông Hoài Mộ biết sẽ được cùng cha mẹ tới Thương Châu thì mắt sáng rực lên, nhưng sau đó hắn lại nghiêng đầu có chút do dự nói, “Ngày hôm qua con đã đồng ý với Chân tiên sinh và tiên sinh mỳ mà sẽ đọc xong Thập Vật Chí (tên sách).” “Để phụ thân đi xin nghỉ cho con, lúc trên xe con học thuộc sách, trở về đọc cho các vị tiên sinh nghe có được không?” Trương Tiểu Oản ôn nhu thương lượng với con mình. “Như thế rất tốt.” Uông Hoài Mộ không muốn nuốt lời, lúc này nghe thấy thế thì thở dài nhẹ nhõm một hơi sau đó nhìn về phía cha hắn. “Ăn nhiều chút.” Uông Vĩnh Chiêu gắp một đũa đồ ăn vào trong bát của hắn. “Vâng.” Uông Hoài Mộ vui mừng gật đầu sau đó cúi đầu nghiêm túc dùng bữa.
Trương Tiểu Oản bận rộn nhìn quanh chăm sóc hai cha con ăn sáng, thỉnh thoảng nàng uống mấy ngụm cháo rồi lại ngẩng đầu nhìn Hoài Nhân đang được Bình bà ôm vào trong ngực. Lúc nàng nhìn Hoài Nhân thì trong ánh mắt luôn có nụ cười ngăn không được. Bên này nàng nhìn đứa nhỏ, Uông Vĩnh Chiêu lại nhìn nàng, Hoài Mộ thì ngẩng đầu lén nhìn cha mẹ vài lần. Trong gian nhà chính rất an tĩnh nhưng lại lộ ra ấm áp. Bọn họ mới vừa ăn cơm xong thì thấy Thính quản gia tới báo tin, nói là xe ngựa đã chuẩn bị xong, hộ vệ cũng đều đang đợi ở tiền viện. Lúc này Trương Tiểu Oản mới để các bà tử nhanh đi ăn sáng, lại chuẩn bị đồ muốn mang theo. Nàng đón lấy Hoài Nhân từ tay Bình bà tử rồi nói với bà ta, “Ngươi cũng mau đi đi, mang theo cả thuốc lấy từ chỗ đại phu mù, đến lúc đó cũng sắc mà uống.” “Cái này……” Bình bà tử có chút kiêng kị. “Không có việc gì, đi đi……” Trương Tiểu Oản cười với bà ta. Lúc này Bình bà tử mới yên tâm đi xuống. Uông Vĩnh Chiêu vốn muốn đi tiền viện nhưng thấy các bà tử đều vội làm việc thì hắn ôm Hoài Mộ vào trong lòng, nhàn nhạt hỏi nàng, “Tìm thêm mấy nha hoàn tới hầu hạ đi.” Trương Tiểu Oản lắc lắc đầu với hắn nói, “Không được, nhưng Hoài Mộ thì ngài xem có cần……” “Hắn có bà tử của ngươi chăm sóc là được.” Uông Vĩnh Chiêu tiếp lời nàng. Trương Tiểu Oản cười nói, “Thiếp thân cũng thế.” Uông Vĩnh Chiêu liếc nhìn nàng một cái rồi nói với Hoài Mộ đang ở trong lòng mình, “Con có thể tự mình rửa mặt không?” “Hoài Mộ có thể, lần trước đại ca đã dạy con. Hoài Mộ còn có thể tự mình rửa chân……” Uông Hoài Mộ sợ đánh thức em trai mẹ đang bế nên nhỏ giọng đáp. Nói đến đây, khuôn mặt nhỏ của hắn sầu khổ nói, “Nhưng các bà bà cứ nhất định phải rửa mặt và rửa chân cho con nên chẳng có lúc nào con được tự mình làm.” Trương Tiểu Oản nghe thấy thế thì buồn cười, đang muốn nói chuyện thì đứa nhỏ trong ngực tỉnh lại. Nàng đi tới gian ngoài gọi bà Bảy đang ăn cơm đến ôm đứa nhỏ tới chỗ bà vú. Lúc này Hoài Nhân mới được hai tháng nhưng đã thay bà vú. Người trước nàng cũng tốn công tìm kiếm nhưng Trương Tiểu Oản thấy đôi mắt nàng ta quá mức láo liên, không hề giống bộ dạng hiền thục an tĩnh lúc trước. Bà vú lần này thì không ở trong viện của nàng mà ở cách viện với Văn gia, cùng mấy lão bộc ở với nhau. Nếu Hoài Nhân cần ăn sữa mới gọi nàng ta tới. Cái này quả thật cũng hơi rườm rà nhưng rốt cuộc Trương Tiểu Oản vẫn không dám tin người ngoài. Vì thế để yên tâm nàng vẫn cẩn thận tìm một người khác.
Việc trong nhà Uông Vĩnh Chiêu cũng không hỏi đến, mới vừa thấy nàng nói không cần nha hoàn thì trong ánh mắt hắn đã hiện lên ý cười. Kỳ thật Trương Tiểu Oản cũng buồn cười, nàng đổi bà vú kia thật sự không phải vì nàng ta hay trộm nhìn Uông Vĩnh Chiêu. Nàng chỉ không muốn người bên cạnh mình gây thêm phiền toái cho bản thân. Nàng không tìm nha hoàn cũng không phải vì sợ đám nha hoàn kia bò giường của hắn. Thiên hạ này nhiều người như vậy, không phải nha hoàn nào cũng muốn bò giường của nam chủ nhân. Nếu muốn tìm thì cũng sẽ tìm được người thành thật. Nhưng nha hoàn tuổi nhỏ, tay chân không nhanh nhẹn bằng bà tử, cũng không có kinh nghiệm. Có điều nếu Uông Vĩnh Chiêu muốn nghĩ theo hướng khác, lại còn thấy vui thì cũng kệ hắn. Cuối cùng thì nàng cũng đã mang danh ghen ghét đố kỵ rồi. Đi Thương Châu mất ba ngày, trên đường bọn họ nghỉ hai đêm. Buổi sáng Hoài Mộ còn quy củ ngồi trong xe ngựa với cha mẹ, nhưng tới buổi chiều gió thổi nhẹ hơn, hắn được Giang Tiểu Sơn bế lên ngựa chạy tới đằng trước chơi đùa với đám hộ vệ. Hắn đi rồi, Trương Tiểu Oản xốc mành cửa sổ lên nhìn chút. Nhưng Uông Vĩnh Chiêu lập tức lôi kéo nàng quay đầu lại sau đó mắng, “Không quy không củ, vào thành rồi không được vén rèm lên.” “Vâng.” Trương Tiểu Oản cười cười, dựa lên người hắn cùng hắn xem cuốn binh thư cổ trong tay. Nhìn vài lần nnagf mới quay đầu đi ngáp một cái. “Làm sao vậy?” Uông Vĩnh Chiêu mắt lạnh nhìn nàng. “Đọc chỉ thấy đau đầu.” Trương Tiểu Oản cầm khăn che miệng cười nói. Nhìn ánh mắt nàng đen láy, Uông Vĩnh Chiêu buồn cười mà nhếch khóe miệng, duỗi qua tay ôm lấy eo nàng, lúc này mới tiếp tục trầm tư đọc sách. Hắn thích cầm binh thư suy tư sự tình, Trương Tiểu Oản biết được nên cũng không quấy rầy hắn. Chờ ngồi chán nàng duỗi người qua nhìn đứa nhỏ Bình bà tử ôm, lại cùng hắn nói chuyện. Hoài Nhân hiện nay ngủ ít hơn, thường ê ê a a nói vô số lời không ai hiểu. Trương Tiểu Oản thường xuyên nhìn chằm chằm hắn nói chuyện một hồi lâu không chán. Nàng còn thường bị động tác múa may tay chân để biểu đạt cảm xúc của hắn chọc cười. Hai mẹ con lần này tự chơi, vui vẻ cực kỳ, tiếng nháo hơi lớn khiến Uông Vĩnh Chiêu dời ánh mắt qua nhìn chằm chằm bọn họ một lúc lâu. Hắn lại vểnh tai nghe tiếng cười đùa của đứa con trai thứ hai ở bên ngoài, sắc mặt từ từ nhu hòa, đôi mắt ngày thường lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi cũng ôn nhu hơn. Bên kia Uyển Cùng công chúa mang theo bà tử và cung nữ bên người lên đường, tới giữa đường thì nghe nói phò mã nhận được cấp báo trong quân nên giục ngựa về trước. Giờ Tý đêm đó đoàn người mới tiến đến trạm dịch, lại bắt đầu bếp nổi lửa làm thức ăn. Đây là nơi biên mạc, mấy cái bánh bao, một chén canh thịt dê đã là đồ ăn tốt nhất. Trạm dịch cũng không biết công chúa đại giá quang lâm nên không chuẩn bị đồ ăn gì khác mà chỉ đưa lên bánh bao tốt nhất và canh thịt dê, coi như một mảnh tâm ý. Nhưng đầu bếp nữ vừa mới đưa lên thức ăn tốt nhất của một nhà ba người bọn họ thì công chúa đã nôn mửa khi ngửi được mùi. Đầu bếp nữ sợ hãi lập tức dập đầu đến chảy máu cũng chẳng ai thèm để ý tới bà ta. Lúc này cung nữ vội vàng cầm thịt dê đi đổ, nghe tiếng thịt dê rơi vào cống đầu bếp nữ kia đau lòng vô cùng. Chờ có người để bà ta lui ra bà ta lập tức chạy tới chỗ cống, nương theo ánh đèn lồng ở hành lang mà mò chỗ thịt kia. Bà ta ôm mấy lát thịt vào lòng trở về bếp. Thấy trong bếp không có aibà ta mới lấy nước rửa thịt dê, lại cắt nát gừng xào lên, trộm mang về nhà đánh thức nam nhân và con mình đang nằm trong ổ chăn dậy ăn thịt. Bà ta cầm ngọn đèn dầu nhỏ ở một bên nhìn, miệng nuốt nước miếng, đến khi nam nhân nhà bà ta đút cho bà ta một mồm thịt thì lúc này bà ta mới mỹ mãn, nhỏ giọng nói, “Nhẹ nhàng chút, đừng để người bên cạnh biết được lại báo cho bên trên.” Canh thịt dê bị đổ đi rồi Uyển Cùng công chúa chỉ còn lại vài cái bánh bao để ăn. Nàng ta ngồi trong căn phòng lọt gió lạnh lẽo một lúc lâu mới để Trường bà bà cầm bánh bao tới, vừa ăn vừa uống nước ấm, cố nuốt cho trôi. Nhưng ăn được nửa cái nàng ta đã không ăn được nữa, tủi thân, khuất nhục cứ thế dâng lên. Nàng ta đập cái chén trong tay, bổ nhào vào ngực Trường bà bà, cuồng loạn mà khóc, “Ta hận thế đạo này, ta hận hết thảy những thứ này, ta hận, ta hận……” Nàng ta đánh đấm Trường bà bà, khiến bà tử cảm thấy ngực đau đớn nhưng cũng chỉ có thể nhịn. Nàng ta là công chúa thì có thể hận, nhưng một nô tỳ như bà thì có thể hận ai?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]