Uông Vĩnh Chiêu vào phòng, Trương Tiểu Oản nằm ở trên giường, trong tay cầm một quyển sách. Thấy hắn tiến vào nàng cười nói với hắn, “Ngài đa về.” Uông Vĩnh Chiêu ngồi xuống bên người nàng, lắc lắc chìa khóa trong tay thì thấy nàng lại cười nói, “Ngài cầm một cái là đi luôn nên ta cũng chẳng gọi lại được.” Sau đó nàng tinh tế nói cho hắn biết khóa nào là của cửa nào, rồi cái nào có thể giao cho quản gia cầm. Uông Vĩnh Chiêu nghe nàng chậm rãi dứt thì rũ mắt nhìn nàng nhàn nhạt nói, “Những cái này có thể đưa hết cho Thính quản gia.” “Dù sao cũng phải cùng ngài nói qua mới được.” Trương Tiểu Oản cười nói sau đó ngáp dài, nửa khép mắt. Nàng không muốn nói nhiều, đây chính là điểm thông minh của nàng, biết lúc nào nên lảng tránh. Uông Vĩnh Chiêu không nói nữa, hắn đắp chăn cho nàng sau đó đi ra đưa mấy chìa khóa cho Thính quản gia để ông ta đi lấy đồ vật. Đến tối hắn nghe xong đám quản sự báo cáo thì mới phát hiện phụ nhân kia đã trao quyền xuống dưới chứ không ôm hết mọi việc vào người. Hơn nữa nàng dùng người rất đúng chỗ, ai am hiểu cái gì thì nàng giao cái đó, nàng quả thực đã sắp xếp không tồi. Uông Vĩnh Chiêu biết nàng có năng lực nhưng không nghĩ tới nàng lại có năng lực đến thế. Nhưng nàng lại chẳng để tâm tới quyền lực của mình, thậm chí còn chẳng ra ngoài rêu rao uy phong của một vị Tiết Độ Sứ phu nhân. Đến bây giờ Uông Vĩnh Chiêu vẫn không hiểu rõ nàng, trên người nàng có quá nhiều thứ khó hiểu, ngày qua ngày mê hoặc hắn. Cho nên trước khi hắn có thể hoàn toàn hiểu nàng, hoàn toàn khống chế nàng thì hắn sẽ không thể nào để nàng xảy ra chuyện. Lúc ăn tối Trương Tiểu Oản cũng không nhiều lời, nàng thấy Uông Vĩnh Chiêu vẫn luôn trầm mặc nên sau khi dùng cơm nàng nghĩ nghĩ rồi hỏi, “Đại phu còn nói gì với ngài sao?” “Chỉ bảo ngươi phải nghỉ ngơi.” Uông Vĩnh Chiêu súc miệng rồi để mặc nàng lau miệng cho mình. “Vì sao đến Hoài Mộ ta cũng không thể gặp?” Nàng ôn hòa mà cười hỏi, thái độ vẫn bình thường. Nàng luôn như thế, bình tĩnh đến không thể tưởng tượng, giống như chuyện gì ở trong lòng nàng cũng không phải đại sự. Chỉ cần tồn tại thì trên đời này chẳng có chuyện gì có thể làm khó được người sống, nàng nghĩ như thế phải không? Uông Vĩnh Chiêu nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng không nói gì. Nàng luôn muốn sống vậy hắn để cho nàng sống. Thấy nàng nhìn hắn, trong mắt có cầu xin, Uông Vĩnh Chiêu nhắm mắt, hơi có chút châm chọc mà nhếch mép nhưng vẫn nhượng bộ nói, “Hoài Mộ có thể tới gặp ngươi một lát, từ hôm nay trở đi hắn sẽ ăn bữa sáng và bữa trưa với ngươi, còn bữa tối thì thôi.” Thấy nàng lại cười, Uông Vĩnh Chiêu nhìn nàng chậm rãi nói, “Nếu có ý kiến thì bữa trưa cũng miễn.” Nụ cười của nàng lập tức cứng đờ, Uông Vĩnh Chiêu nhìn nàng sau đó đứng dậy đỡ nàng đi vào phòng. Nàng quá thích dùng phương thức của mình để thao túng hắn. Hắn làm nàng như nguyện chỉ là để nàng hiểu những quyết định của hắn là do hắn nguyện ý. Nhưng nàng không thể quá mức, hắn là trời của nàng, lúc hắn nói không được thì chính là không được. ****** Uông Vĩnh Chiêu lại trở nên lạnh lẽo, Trương Tiểu Oản chỉ đành nghe lời hắn nói. Mỗi ngày chỉ có giờ Tỵ buổi trưa nàng mới được xử lý công việc trong ngoài trong hai canh giờ. Còn những lúc khác nàng chỉ có thể ngây người trong viện nghỉ ngơi, đến kim khâu và sách cũng không được phép cầm. Càng quá đáng hơn là hắn còn dọn đống sách Hoài Thiện mang về cho nàng đi chỗ khác. Trương Tiểu Oản đã bận quen rồi, bây giờ không được làm gì nên ngày đầu tiên nàng nghẹn tới mức khó chịu, ngồi hoặc đứng cũng không thấy thoải mái. Cũng may một ngày có hai canh giờ nàng được làm việc. Đại khái nghỉ ngơi được hai ngày thì nàng cũng có chút đỡ hơn. Vị Hoàng đại phu kia sớm tối hai lần đều tới bắt mạch cho nàng. Từ thần sắc của ông ta, Trương Tiểu Oản cũng đại khái biết được thân thể mình không tốt như mình nghĩ. Trương Tiểu Oản cũng biết nàng lớn tuổi rồi, lúc sinh Hoài Mộ đã cửu tử nhất sinh, cho dù mấy năm nay nàng tỉ mỉ chăm sóc bản thân nhưng rốt cuộc vẫn không thể như trước. Buổi tối hôm đó Uông Vĩnh Chiêu còn chưa về, đại phu đúng hẹn tới bắt mạch sau đó nói, “Phu nhân cứ nghỉ ngơi cho tốt, chờ cơn buồn nôn qua đi thì sẽ tốt hơn nhiều.” “Đứa nhỏ khỏe không?” Trương Tiểu Oản sờ sờ bụng, bình tĩnh hỏi ông ta, “Cứ nói thật với ta, nếu không có việc gì thì đâu cần sớm muộn đều bắt mạch, lão gia cũng sẽ không để ta ở yên trong hậu viện không cho ra ngoài.” Hoàng đại phu nghe vậy thì lắc đầu, cười khổ nhìn nàng. Vị phu nhân này rất là thông tuệ, nhưng rốt cuộc ông ta cũng chẳng thể cãi lệnh đại nhân. Trương Tiểu Oản không hỏi được đại phu nhưng chờ đến tối lúc đi ngủ, Uông Vĩnh Chiêu nhìn bụng mình nửa ngày rồi nói với nàng, “Trong ba tháng này nếu ngày nào đó ngươi thấy ngực khó thở quá thì bỏ đứa nhỏ này thôi.”
Trương Tiểu Oản nghe thấy thế thì nửa ngày không nói nên lời, một hồi lâu sau nàng mới nhẹ nhàng hỏi, “Làm sao vậy?” Uông Vĩnh Chiêu vươn tay đè đè mũi, an tĩnh một hồi mới nói, “Hỉ mạch cực hiện.” “Lời này giải thích thế nào?” “Đứa nhỏ mới hơn một tháng mà mạch của ngươi đã đập quá nhanh, khả năng ngươi sẽ từ từ bị hắn ăn mất.” Uông Vĩnh Chiêu buông tay, nhắm mắt lại nhàn nhạt nói. Ý là đứa nhỏ này sẽ hút khô tinh huyết của nàng sao? Trương Tiểu Oản nghe được thì cười khổ, “Lúc này mới có một tháng, ngài đừng nói lời này khiến ta sợ.” “Y thuật của Hoàng Sầm rất cao minh.” Uông Vĩnh Chiêu mở mắt ra, nhìn bụng nàng, đôi mắt cuối cùng vẫn khó nén bi thương, “Mong lâu như vậy mới được.” Dứt lời, hắn duỗi tay che mắt, cả người mỏi mệt không thể che giấu. Hắn quá mong đứa nhỏ này, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể lấy mạng của nàng đi đổi, chỉ có thể bỏ đứa nhỏ. Trương Tiểu Oản nằm ở trên gối nhìn nam nhân bên cạnh một lúc rồi mới thở dài nói, “Chỉ là khả năng thôi, ngài chớ có tự mình dọa mình……” Thấy Uông Vĩnh Chiêu nhìn mình, nàng hít hít mũi, khôi phục bình tĩnh nói, “Ta sẽ tự chăm sóc mình, đứa nhỏ cũng sẽ không có việc gì, ta cũng sẽ không có việc gì.” Uông Vĩnh Chiêu duỗi tay ôm lấy nàng, qua một hồi hắn mới khàn giọng nói, “Như thế thì tốt.” Đến ngày hôm sau, sáng sớm Uông Vĩnh Chiêu đã có việc gấp phải đi ra ngoài, Hoàng đại phu lại như cũ tới bắt mạch. Lúc ông ta xem mạch, Trương Tiểu Oản mở miệng nói, “Tối qua lão gia đã nói chuyện cho ta biết……” “A?” “Ngài ấy nói hài tử sẽ dần dần khiến ta héo mòn nên muốn bỏ đứa nhỏ.” “Cái này……” “Nhưng có một chuyện ta không biết nên muốn hỏi.” “Ngài…… Hỏi đi……” “Nếu lão gia không cần đứa nhỏ thì vì sao mỗi ngày còn cầm dược liệu trân quý hầm cho ta ăn?” “Cái này……” “Nói dứt khoát,” Trương Tiểu Oản nhàn nhạt nói, “Nếu ngài còn xem ta là phu nhân thì mau nói.” Hoàng đại phu bất đắc dĩ, nhưng Uông Vĩnh Chiêu đã có lời trước, hiện nay phu nhân lại hỏi lời này nên ông ta cũng cả gan nói nhiều hơn, “Hiện tại ngài ăn nhân sâm là để lúc nào bỏ đứa nhỏ ngài sẽ không gặp nguy hiểm.” “Nếu như hiện tại bỏ đứa nhỏ thì sao?” “Cái này……” Hoàng đại phu cúi người, chắp tay, “Ngài sẽ rong huyết, giống như năm đó.” “Sẽ rong huyết đến chết?” Trương Tiểu Oản dần dần thằm dò ra. “Khả năng sẽ như thế.”
Trương Tiểu Oản thu tay, cũng gấp khăn để qua một bên. Nàng nhìn ánh sáng mặt trời rực rỡ bên ngoài cửa sổ, thật sự đẹp đến khiến người ta vui vẻ. Nàng không nhịn được cười cười nói, “Ta còn luyến tiếc chết.” “Đại nhân cũng thế.” Hoàng đại phu cúi đầu, thấp giọng thở dài. “Ta cũng luyến tiếc đứa nhỏ này.” Trương Tiểu Oản quay đầu nhìn ông ta đạm mạc cười nói, “Ta muốn có một cách chu toàn, cả ta và đứa nhỏ đều có thể sống.” “Thủ hạ vô năng,” Hoàng Sầm quỳ xuống, gian nan nói, “Loại sự tình này thủ hạ không dám khẳng định. Nếu có cách thì thủ hạ đã sớm nói với đại nhân. Hiện tại ngài muốn bảo vệ đứa nhỏ thì cho dù tới lúc đó sinh hạ được, sợ là ngài cũng sẽ không sống nổi.” “Loại sự tình này ai có thể nói chắc?” Trương Tiểu Oản vân đạm phong khinh nói, “Cùng ông trời đấu cả đời rồi, lần này ta cũng muốn đấu một lần xem sao.” “Phu nhân……” Hoàng Sầm thất thanh kêu một tiếng. “Không cần cho ta ăn nhân sâm nữa, thứ đó nóng, là vật lưu thông máu. Nếu thật sự phải bỏ đứa nhỏ mới một tháng đã nghịch ngợm đến mức này đi thì quá không công bằng với hắn. Ta phải lấy cái gì ra để bồi thường cho con ta đây?” Trương Tiểu Oản nói xong thì nở nụ cười, mặt mày đạm nhiên. Hoàng Sầm nghe xong thì ngẩng đầu liếc nhìn nàng, thấy bộ dáng bình tĩnh thong dong của nàng thì ông ta cũng thở dài môt hơi, dập đầu nói, “Thủ hạ đã biết.” “Đứng lên đi.” Trương Tiểu Oản mỉm cười với ông ta rồi nói với Bình bà tử đang đứng cạnh cửa, “Bình bà, hôm nay ta không ăn chén cháo sâm kia nữa, đi múc một chén cháo trắng tới cho ta.” Bình bà tử hành lễ với nàng đáp “Vâng” rồi nhẹ nhàng chạy ra ngoài. Đến trong viện bà ta nghiêng đầu nhìn vầng thái dương trên đầu, nặng nề thở dài. Mệnh số là thứ có người nào có thể định đoạt được chứ? Nếu không đấu một trận thì người như phu nhân sao có thể nhận thua? ****** Buổi trưa Đại Trọng tới báo số lượng nữ đầu bếp đã chọn đủ, hắn đã dẫn bọn họ làm việc được một lúc, hiện tại đã làm được một vạn bánh bao. Đêm nay đốt lửa một loạt bếp lò là có thể chưng xong, sáng mai đại quân vừa tới là đã có bánh bao nóng hầm hập ăn lót dạ, còn có cháo nóng nữa. Trương Tiểu Oản nghe thấy thế thì cực kỳ vui mừng, khiến Đại Trọng cũng hưng phần theo. Mặt hắn đỏ lên, nhịn không được hỏi, “Ngài có muốn đi nhìn một chút không?” “Không được, không được……” Nếu là hôm qua Trương Tiểu Oản có lẽ còn đi nhìn một chút nhưng hôm nay thì không được. Nàng cười nói, “Củ cải muối trước đó vài ngày đã được chưa?” “Đã làm theo ngài dặn dò, tiểu nhân cũng nếm qua thấy có vị chua……” Đại trọng lập tức nói, “Tiểu nhân còn mang theo một đĩa tới cho ngài nếm thử.” “Lấy lại đây đi……” Trương Tiểu Oản nói với hắn thì thấy hắn đã mang một hộp đồ ăn tới, bên trong để cái đĩa. Nàng vẫy tay bảo Bình bà, “Bình bà nếm thử xem.” Nói xong thấy Đại Trọng còn đứng thì nàng lại cười nói, “Ngồi đi, ngày thường cha ngươi cũng ngồi chỗ ta, không cần khách khí.” Nói xong nàng vẫy tay với hắn để hắn ngồi xuống sau đó quay đầu nhìn Bình bà đang nếm củ cải muối. Đại trọng biết nàng hiền lành nhưng không phải ai ở trước mặt nàng cũng có thể được ngồi xuống. Nàng nói lời này chứng tỏ đã công nhận vị trí quản sự của hắn. Vì cái này mà hắn vô cùng kích động lui lại mấy bước, tay vuốt cái ghế dựa phía sau vài lần rồi mới thử ngồi lên. Nhà hắn có bốn huynh đệ nhưng chỉ có hắn cùng Tam đệ cơ linh là được phụ thân đón vào phủ. Hắn vào phủ đã 6 năm, cuối cùng cũng không làm cha thất vọng, có thể làm được việc quản sự trong phủ này. Bên này Bình bà tử nếm qua thì gật đầu với Trương Tiểu Oản, “Hương vị đã được, cũng chua rồi.” Trương Tiểu Oản lúc này mới yên tâm nói, “Vậy ớt cay đã mài thành bột chưa?” “Đã mài rồi, đã mài rồi phu nhân.” Đại Trọng lập tức nói tiếp. “Vậy là được, trộn chung với củ cải này để bọn họ làm món khai vị. Phải để bọn họ ăn no thì mới có sức làm việc.” Trương Tiểu Oản lại nói với Đại Trọng, “Đến lúc đó dùng chậu lớn đựng củ cải muối, ngươi nói rõ với bọn họ là không đủ bát, mọi người ăn chung, đừng tranh cướp là được……” Lúc này Hứa Yến đúng lúc đi tới nghe Trương Tiểu Oản nói thế thì hành lễ sau đó tiến vào cười nói với nàng, “Cái này phu nhân yên tâm, đại nhân trị quân nghiêm khắc, dù có cho bọn họ gan hùm cũng không dám tranh đoạt. Bọn họ chỉ biết theo lệnh làm việc.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]