Trương Tiểu Oản nghe xong thì dừng một chút. Nàng chuyển người trong lòng Uông Vĩnh Chiêu, nửa nằm trong ngực hắn, vươn tay cầm lấy một lọn tóc của hắn mà chơi đùa, ngoài miệng thì hỏi hắn, “Gia, Sa Hà trấn có nước sao?”
Uông Vĩnh Chiêu nhìn phụ nhân một đường này chưa từng tố khổ, chưa từng kêu bẩn thì nhẹ gật đầu, “Ta đã tìm người thăm dò vài nguồn nước rồi đào giếng.”
“Đủ cho toàn bộ chúng ta dùng sao?”
Uông Vĩnh Chiêu nghe thấy thế thì miệng cong cong, hắn cúi người hôn Trương Tiểu Oản một chút rồi mới nói, “Không đủ, còn phải tìm chỗ khác nữa.”
Sau khi nghe xong Trương Tiểu Oản trầm mặc nhưng chỉ một hồi sau nàng lại tươi cười nói, “Đúng vậy, không đủ thì tìm chỗ khác, nào có việc gì có thể làm khó chúng ta.”
“Ừ.” Thấy Trương Tiểu Oản từ khi lên đường đi Tây Bắc thì cực kỳ vui vẻ, lại nhìn nàng ôn nhu khoáng đạt chung sống với gia quyến binh lính của hắn, Uông Vĩnh Chiêu nghĩ nàng sẽ làm tốt vị trí Tiết Độ Sứ phu nhân.
Không bao lâu sau Uông Hoài Mộ đã được Bình bà tử ôm về. Vừa thấy Uông Vĩnh Chiêu cùng Trương Tiểu Oản, Uông Hoài Mộ mở to hai mắt nhìn, nửa há miệng, hai tay không ngừng khua múa, cực kỳ tán thưởng hô to, “Phụ thân, mẫu thân, một đàn ngựa thật lớn, nhiều ơi là nhiều, Tiểu Sơn thúc nói đó đều là của nhà chúng ta……”
Trương Tiểu Oản mới vừa ở bên ngoài cũng nghe thấy tiếng đàn ngựa lao nhanh qua. Nàng nghe binh lính nói đó là Uông Vĩnh Chiêu điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gia-nu/1476706/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.