“Nghe Tiểu Sơn nói bảy tuổi ngài đã lên chiến trường.” Trương Tiểu Oản nói đến chỗ này thì đôi mắt hơi có chút chua xót, trong lòng cũng có chút chua xót.
Phật nói thế nhân toàn khổ, vậy ai sống trên đời này cũng đau khổ. Có khi nàng cũng chẳng thể lý trí mãi, nếu một người muốn yêu thì yêu muốn hận thì hận vậy thì nhân sinh cũng chẳng nhiều điều phức tạp thế này, cũng sẽ chẳng có nhiều thỏa hiệp và cam chịu đến thế. Và nếu thế nàng cũng sẽ chẳng cảm thấy chua xót vì nam nhân đã gây ra bao trắc trở cho nàng và Tiểu Lão Hổ này.
“So với Hoài Thiện của chúng ta thì sớm hơn nhiều,” Trương Tiểu Oản lén lút thở dài trong lòng. Nàng nhẹ vỗ về tóc hắn, không nhanh không chậm nói, “Ta còn nghe Tiểu Sơn nói biên cương gió cát rất lớn, lúc ấy ngài có mặc mũ trùm chắn gió cát không?”
Uông Vĩnh Chiêu nghe được thì cười, ngẩng đầu dùng tay vuốt khuôn mặt bóng loáng của nàng, mỉa mai nói, “Nửa năm cũng chưa chắc được tắm gội một lần, xiêm y một năm cũng chưa chắc đổi được một bộ, còn mặc cái gì mà mũ chùm chứ? Ngươi cho là đi chơi sao?”
Trương Tiểu Oản hơi suy nghĩ một chút, không nhìn được đồng ý, “Cũng phải, đó là chiến trường mà.”
Uông Vĩnh Chiêu nhìn gương mặt tươi cười của nàng sau đó duỗi tay ôm nàng đặt lên giường, cực kỳ triền miên.
*******
Uông Vĩnh Chiêu lộ ra chút tiếng gió khiến nàng biết hắn bắt đầu có ý rút lui. Trương Tiểu Oản đã cùng hắn thương lượng vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gia-nu/1476704/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.