Một đường này Hoài Thiện kêu thảm thiết, Trương Tiểu Oản ở trong phòng nghe được thì không dám đi ra vì nàng sợ mình nhịn không được sẽ tiến lên khuyên. Chờ động tĩnh xa rồi nàng mới ngã ngồi ở ghế dựa, tùy ý để nha hoàn cầm khăn vải lau vết thương trên trán cho nàng. Chỉ chút máu nhưng đại phu vẫn tới buôi thuốc đồng thời nói là không đáng ngại. Hoài Mộ tỉnh lại thì chơi một hồi, đợi Trương Tiểu Oản trở về nhà chính thì hắn cuối cùng mới gặp mặt mẹ mình. Thấy trên trán Trương Tiểu Oản bị thương thì hắn mếu máo vài tiếng sau đó dựa vào trong ngực nàng khóc thay cho nàng. Trong lòng Trương Tiểu Oản vẫn lo lắng hai cha con kia nên vẫn luôn căng thẳng, lúc này nàng nghe thấy Hoài Mộ dựa vào người nàng khóc thật sự thương tâm thì nàng không khỏi cứng họng. Lòng nàng lúc này mới coi như dễ chịu một chút, vì thế nàng ôm lấy Hoài Mộ mà chọc hắn cười. Đợi đến giờ ngọ Trương Tiểu Oản vội kêu phòng bếp làm cơm, lại bảo Thính quản gia đi tiền viện gọi hai cha con kia tới ăn cơm trưa, nói rằng Hoài Mộ đang đợi cha và anh cùng về ăn cơm. Thính quản gia chắp tay cười đáp lời rồi đi tiền viện gọi người. Không bao lâu sau Uông Vĩnh Chiêu đã mang Hoài Thiện tới. Uông Vĩnh Chiêu thì nguyên vẹn, nhưng đứa con trai cả lớn lên giống hệt hắn, thân hình cũng sắp cao bằng hắn lại mặt sưng như bánh bao. Mặt hắn vừa sưng, miệng còn có vết bầm tím. Cái này khiến Trương Tiểu Oản không tự chủ được mà giật mí mắt. Hoài Mộ thì sợ tới mức mãi một lúc sau hắn mới há mồm gọi anh. Trương Tiểu Oản thấy Hoài Thiện ngồi xuống, đôi mắt tủi thân nhìn nàng thì nàng mới nhẹ nhàng thở ra sau đó yên tâm đưa Hoài Mộ cho Uông Vĩnh Chiêu ôm. Nàng ôn nhu nói với hắn, “Ngài ôm Hoài Mộ một lát, ta đi vào bếp xào thêm hai món cho mọi người.” “Không cần, để nhà bếp bưng đồ ăn họ làm lên.” “Trong phòng bếp còn có canh trứng ta nấu cho ngài và Hoài Mộ. Để ta đi lấy.” Uông Vĩnh Chiêu nghe thấy thế thì không tỏ ý kiến gì. Trương Tiểu Oản hành lễ với hắn, lại liếc nhìn Hoài Thiện đáng thương hề hề ở bên cạnh sau đó mới đi tới phòng bếp. Lúc này canh trứng chưa nấu xong, nàng xào thêm thịt bò, chờ canh trứng nấu xong nàng bưng hai món này lên. Lúc này trên bàn cơm đã dọn xong đồ ăn, đợi Uông Vĩnh Chiêu nhấc đũa thì người một nhà mới bắt đầu dùng cơm trưa. Hoài Thiện nhếch miệng nhe răng lấy muôi muốn múc canh trứng lại bị Trương Tiểu Oản cầm đũa ngăn lại. “Đây là thức ăn kích thích, trên người của con có thương tích nên không được ăn.” Trương Tiểu Oản nhàn nhạt nói. “Mẫu thân……” Hoài thiện sắp khóc rồi. “Ăn cái khác đi.” Hoài Thiện lại duỗi tay đi gắp thịt bò nhưng lại bị Trương Tiểu Oản ngăn cản. Nàng nói “Cái này cũng thế.” Hoài Thiện nghe xong thì giống như lập tức ném đôi đũa trong tay đi. Lúc này Uông Vĩnh Chiêu liếc hắn một cái khiến hắn nhớ tới người này chuyên nhè chỗ đau mà đánh hắn thì lại cầm đũa lên, héo héo mà gắp đồ ăn không phải do mẹ hắn làm. “Ca ca.” Hoài Mộ ngồi ở bên cạnh cha thấy thế thì không đành lòng. Hắn gắp một miếng thịt nhỏ trong bát mình muốn để vào trong bát của Hoài Thiện. “Hoài Mộ,” Hoài Thiện nâng bát đưa tới trước mặt Hoài Mộ, tay cầm đũa thì duỗi lên quệt máu loãng trên mũi chảy xuống, miệng cảm khái nói, “Có mỗi đệ là nhớ rõ ca ca.” Trương Tiểu Oản thấy lúc hắn nói chuyện thì áp lực u ám lúc trước đã vơi phân nửa nên không nhịn được lại liếc Uông Vĩnh Chiêu một cái. Thấy hắn cũng đang nhìn mình, nàng cũng cười cười với hắn. Uông Vĩnh Chiêu không cho là đúng mà thu lại ánh mắt, tập trung ăn cơm không nói một lời.
Trương Tiểu Oản ngẩng đầu gắp phân nửa đồ ăn mình làm cho hắn, còn nửa còn lại thì trút vào bát nhỏ của Hoài Mộ. Hoài Thiện ở bên cạnh thấy thế thì “A a a” kháng nghị nhưng cuối cùng vẫn không dám nói lời nào. Hắn bày ra vẻ mặt đau khổ, cúi thấp đầu đếm hạt cơm. Ăn xong cơm trưa Trương Tiểu Oản lại bôi thuốc cho hắn. Lúc nàng sắp đi mới nhẹ nhàng nói với con trai mình, “Con mau nghỉ ngơi một hồi đi, chờ con tỉnh lại mẫu thân sẽ gội đầu cho con.” “Thật sự?” Hoài Thiện vừa nghe thấy thế thì mắt đều sáng lên. “Mẫu thân có từng gạt con chưa?” Trương Tiểu Oản sờ sờ tay hắn, tỉ mỉ nhìn bàn tay đang sưng lên của hắn, thấy không bị thương gân cốt thì mới an tâm. “Ông ta sẽ giữ lời hứa chứ?” Uông Hoài Thiện lại nói, đôi mắt trừng thật lớn. “Sẽ.” Trương Tiểu Oản kéo chăn đắp lên bụng cho hắn, nhàn nhạt nói, “Chỉ cần con không phạm sai lầm trong việc lớn là được.” “Mẫu thân……” “Ngủ đi, mẫu thân nhìn con ngủ rồi mới đi.” Nàng vẫn không đành lòng quá hà khắc với hắn nên lúc này nàng ngồi xuống bên người hắn, ôn nhu nói. “Mẫu thân.” Uông Hoài Thiện giật giật đầu, dựa gần vào Trương Tiểu Oản sau đó mới nhắm mắt lại. Đợi đến khi hắn tỉnh, Trương Tiểu Oản múc nước ấm tới trong viện gội đầu cho hắn. Hoài Mộ thì chạy chung quanh bọn họ lúc thì gọi mẹ lúc lại gọi Lão Hổ ca ca. Có lẽ là do tay của mẹ hắn quá mềm nhẹ nên Uông Hoài Thiện lại uớt hốc mắt. Gội đầu xong Hoài Mộ cẩn thận bò lên đầu gối hắn giúp hắn thổi thổi vết thương trên mặt. Trương Tiểu Oản thì ở đằng sau lau tóc cho hắn. Lúc này Uông Hoài Thiện mới cảm thấy hắn không mất đi mẹ của mình mà lại nhiều hơn một đứa em trai. Lúc này đứa nhỏ kia đang dùng cách của mình để toàn tâm toàn ý an ủi hắn. Uông Hoài Thiện nghĩ mẹ hắn luôn đúng, nàng vì luyến tiếc hắn nên mới thương tâm. Nàng luôn đem toàn lực bảo vệ và mang đến cho hắn thứ tốt nhất. ******* Ban đêm Trương Tiểu Oản cùng Uông Vĩnh Chiêu dùng chung thùng tắm. Có lẽ đã lâu không phát tiết nên Uông Vĩnh Chiêu cùng nàng quấn lấy một hồi ở thùng tắm rồi lúc lên trên giường lại dây dưa nửa ngày mới chịu buông. Trong quá trình đó Trương Tiểu Oản không chịu nổi mà ngất đi, trong đầu nàng chỉ sót lại ý nghĩ ngày mai đừng xun xoe làm đồ bổ cho hắn nữa. Cứ với cái đà này thì rõ ràng hắn chỉ thoạt nhìn gầy thôi còn mặt khác chả có gì tổn hao mà phải bồi bổ. Bổ quá thì chỉ có nàng chịu tội. Trong một chốc một lát đám nữ nhân trong hậu viện cũng sẽ không phân ưu được với nàng mà nàng cũng không thể đúng lúc này đẩy Uông Vĩnh Chiêu ra ngoài. Tự làm bậy không thể sống mà. Trương Tiểu Oản kết luận rằng nam nhân không nên được bồi bổ, chăm sóc tốt quá làm gì. Nhưng nghĩ thì nghĩ thế, lúc điều trị cho Hoài Thiện nàng vẫn tranh thủ nghĩ tới xun xoe nịnh Uông Vĩnh Chiêu. Lúc đại phu tới xem vết thương cho con nàng thì nàng lại đề nghị cắt thêm chút thuốc điều trị vết thương cũ của Uông Vĩnh Chiêu. Trương Tiểu Oản không thể nặng bên này nhẹ bên kia thế nên nàng phải đặt hắn ở thứ nhất, còn Hoài Thiện ở thứ hai miễn cho hắn lại ghen tị. Những ngày này Hoài Thiện theo Uông Vĩnh Chiêu thượng triều rồi hạ triều, nếu không có việc gì hắn sẽ đi theo cha mình ở tiền viện. Cứ thế chỉ có Hoài Mộ là ở bên cạnh nàng, Trương Tiểu Oản cũng dạy hắn biết chữ. Hoài Mộ không nhanh nhạy như Hoài Thiện, rất nhiều chữ không cần nàng nói thì tầm tuổi này Hoài Thiện đã hiểu được ý nghĩa. Hoài Mộ thì nàng phải dạy một lần, nhưng so với đám Tiểu Bảo và Tiểu Đệ nàng từng dạy thì năng lực tiếp thu của Hoài Mộ mạnh hơn nhiều, Một ngày hắn đã học được mấy chữ, cách ngày cũng vẫn nhớ rõ. Qua mấy ngày Trương Tiểu Oản đã chuẩn bị xong bạc trợ cấp. Lúc này nàng để Thính quản gia mang theo Hoài Thiện đưa tới từng hộ. Hơn mười hộ này chỉ cần hai ngày là Hoài Thiện đã đưa xong bạc trở về. Đêm đó, dưới hành lang chủ viện hắn uống hết nửa bình rượu vàng mà Trương Tiểu Oản hâm nóng cho Uông Vĩnh Chiêu rồi mới ghé vào trên bàn hồi lâu không nói chuyện. Trương Tiểu Oản lại đi hâm một bầu rượu nữa mang tới cho bọn họ uống. Có lẽ là uống nhiều nên Hoài Thiện cũng nói nhiều hơn với Uông Vĩnh Chiêu. Ở dưới ánh trăng, hắn hỏi cha hắn ngay trước mặt Trương Tiểu Oản, “Lúc mẫu thân nửa đêm còn phải ngâm nước lạnh ở ngoài ruộng cấy mạ thì ngài ở đâu?”
Trương Tiểu Oản vốn đang ngồi bên gắp đồ ăn cho bọn họ nghe thấy lời này của hắn của cả người cứng đờ, trong khoảnh khắc nàng cảnh cáo nhìn về phía Uông Hoài Thiện. Uông Vĩnh Chiêu nhìn nàng một cái, mà lúc này Hoài Thiện lại không nhìn nàng. Hắn chỉ nhìn Uông Vĩnh Chiêu bằng đôi mắt đỏ đậm, trong giọng nói có bi thương, “Ngài có biết không? Lúc mẫu thân khóc cũng chỉ có thể giấu người khác. Ta cũng thế, chúng ta chỉ có thể khóc cho chính mình xem, thật vất vả mới đi tới ngày hôm nay nhưng mẫu thân vẫn……” Trương Tiểu Oản lạnh lùng mà nhìn chằm chằm hắn, thấy đầu hắn rũ xuống, cứ thế say khướt. Nửa ngày sau nàng vẫn không nhúc nhích. Lúc Uông Vĩnh Chiêu lại đây ôm nàng lên nàng mới dựa đầu vào vai hắn, mệt mỏi nói, “Thế nhân có ai không khổ chứ? Ta như thế, hắn như thế, ngài cũng thế, ai cũng không dễ dàng. Hắn tuổi trẻ khí thịnh, lời nói phần lớn là lời giận dữ, ngài đừng so đo với hắn.” Rốt cuộc hai người cũng có da thịt thân cận, có vài lời Trương Tiểu Oản cũng có thể nói với hắn. Uông Vĩnh Chiêu lại không trả lời nàng mà chỉ ngẩng đầu gọi gã sai vặt bên ngoài vào đỡ Hoài Thiện đi nghỉ còn hắn ôm Trương Tiểu Oản vào phòng. “Lúc nhỏ ngươi đã làm những gì?” Đặt nàng lên giường, Uông Vĩnh Chiêu nhìn nàng bò dậy cởi áo ngoài của hai người, lại ngoan ngoãn bò lên nằm trong ngực hắn. Lúc này hắn nhàn nhạt hỏi. “Lúc nhỏ ư?” Uông Vĩnh Chiêu cầm lấy tay nàng đặt trên ngực hắn, cùng nàng năm ngón đan vào nhau. “Lúc nhỏ,” Trương Tiểu Oản nỗ lực nhớ lại, sau một hồi nàng mới nhàn nhạt đáp, “ta săn thú, làm việc nhà nông, đảm bảo người một nhà sống sót mà không bị đói chết.” “Sau đó thì sao?” “Sau đó ư?” Trương Tiểu Oản nghe được thì cười một chút, ngẩng đầu nhìn đôi mắt quá sâu khiến người khác không nhìn thấu của hắn nói, “Sau đó thì cũng thế thôi, phu quân, ai cũng thế cả có phải không?” Uông Vĩnh Chiêu không đáp lời nàng mà chỉ ôm chặt eo nàng, búng tay tắt ngọn đèn rồi mệt mỏi cất tiếng nói trong bóng đêm, “Ngủ đi.” ******* Tháng 9 năm đó mưa gió nhẹ rơi, con dân Đại Phượng triều hoan hô không dứt. Bọn họ hoan hô không phải vì đám hạt kê ngoài ruộng nhìn đã biết không thu nổi một hai gánh mà là vì triều đình hạ lệnh nhà nào đã lãnh hạt giống trồng trọt lúc trước thì mỗi người trong nhà sẽ được lĩnh 2 thạch lương thực, tính theo đầu người. Là hai thạch chứ không phải một cân, mười cân mà là 240 cân. Dân gian khen ngợi hoàng đế nhiều đến che trời lấp đất, sĩ phu thì càng tán dương tân đế nhiều hơn. Thanh danh của tân hoàng lan xa, sợ là qua một thời gian nữa ngay cả những người không quan tâm đến triều chính, chỉ ở trong nơi thôn dã nho nhỏ cũng biết quốc gia có một vị hoàng đế yêu dân như con. Nhưng niềm vui này chỉ thuộc về dân gian. Con cái mà Uông Vĩnh Chiêu biết được chính là để có được số lương thực nuôi sống không ít con dân Đại Phượng triều này, quân đội của Đại Phượng triều đóng quân ở Đại Hạ đã tàn sát dân chúng của năm thành lớn, mang về vô số vàng bạc châu báu và lương thực. Vì thế quan viên Đại Hạ từ ngũ phẩm trở lên cùng với đời đời con cháu hoàng gia Đại Hạ đương trường có hơn 1000 người tự sát. Một trận này mấy vạn người phải chết, máu chảy thành sông. Tất cả chỉ để đổi lấy mạng sống cho người của Đại Phượng triều. Mà trong sự kiện này Lưu Nhị Lang là người có công lớn nhất, lúc này ông ta về kinh được đặc phong là Binh Bộ Thị Lang. Lúc biết được chân tướng ở chỗ hắn, Uông Hoài Thiện trợn tròn mắt. Nếu như không phải Uông Vĩnh Chiêu răn dạy thì sợ là hắn đã cầm kiếm muốn xông vào cung ép hỏi hoàng đế vì sao lại làm thế.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]