Trương Tiểu Oản biết nếu nàng còn không cúi đầu thì với nàng mà nói vẫn có tổn hại. Vì thế sao không thả lỏng một chút, đối xử với hắn tốt một chút thì tình hình của nàng sẽ tốt hơn?
Nghĩ thông suốt rồi nàng cũng đối xử với Uông Vĩnh Chiêu tốt hơn một ít. Nếu điều này có thể khiến cuộc sống này không còn lạnh băng nữa thì nàng lui nửa bước, thuận theo hắn cũng có gì không được đâu?
Hiện tại nàng không chỉ có Hoài Thiện mà trong nhà còn có Hoài Mộ đang lớn lên. Hắn cũng là con nàng, nàng không thể vì chút kiên trì còn sót lại trong lòng mà đem cục diên vốn đang yên ổn biến thành không thể vãn hồi. Cứ thế ngồi chờ chết không phải là tính cách của nàng.
Sau giờ ngọ ngày hôm nay nàng tỉnh lại, chỉ thấy trong phòng im ắng. Nàng đỡ giường, chân còn chưa buông xuống đã thấy cả người đau nhức, phải nhẹ hít mấy hơi, đang muốn gọi người thì lại thấy cửa mở.
Người vào là Uông Vĩnh Chiêu, Trương Tiểu Oản cười khổ với hắn nói, “Ngài lại đây đỡ đỡ ta một cái.”
Uông Vĩnh Chiêu thoáng sửng sốt sau đó lập tức đi tới một tay đỡ nàng lên. Trương Tiểu Oản nghiêng đầu nhìn hắn một cái sau dó nhẹ giọng hỏi, “Hoài Mộ đâu?”
“Đang chơi với Tiểu Sơn.”
“Bây giờ là sau giờ ngọ đúng không? Ngài và hắn đã ăn cơm chưa?”
“Ừ.”
“Ta không ngủ được, ngài gọi nha hoàn vào giúp ta mặc quần áo. Ta muốn đến nhà chính ngồi, thuận tiện dùng chút cơm.” Trương Tiểu Oản nhẹ nhàng nói, lại để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gia-nu/1476679/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.