“Ai nói ta không cần con?” Trương Tiểu Oản nhẹ nhàng chải tóc cho hắn rồi cười hỏi.
Uông Hoài Thiện ngoan ngoãn mà ngồi ở kia cho nàng chải đầu, không nhúc nhích. Lúc này hắn không đáp lời, chỉ nức nở mà hít cái mũi, giống như thương tâm đến không được.
“Những gì nương nói qua trước kia con có còn nhớ không?” Trương Tiểu Oản chậm rãi chải tóc cho hắn từng chút một, miệng cũng chậm rãi hỏi.
Nếu như không làm thế nàng sợ là chua xót khi nhìn thấy đứa con lâu ngày không gặp đã trưởng thành không ít sẽ nuốt cả người nàng khiến nàng khóc không ngừng được mất. Nàng chải vuốt tóc của hắn, cũng chậm rãi đem những cảm xúc che trời lấp đất đó chậm rãi che đi.
“Hừ……” Uông Hoài Thiện đầu tiên là không nói lời nào, sau đó lại oán hận mà hừ một tiếng. Đợi Trương Tiểu Oản chải xong tóc cho hắn mới vươn tay sờ sờ dây buộc tóc màu xanh kia, còn để bên mũi ngửi ngửi. Lúc này hắn quay đầu, ôm chặt eo nàng, chôn mặt vào bụng nàng, tận tình mà chảy nước mắt.
“Con rất nhớ mẫu thân.” Hắn nói.
Trương Tiểu Oản ôm đầu của hắn, ngẩng đầu để nước mắt chảy xuống.
“Mẫu thân có nhớ con không?” Uông Hoài Thiện rầu rĩ cất giọng hỏi.
“Rất nhớ.” Trương Tiểu Oản cười đáp.
Cuối cùng Uông Hoài Thiện cũng ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình đang rớt nước mắt, để mặc nó rơi trên mặt hắn. Hắn duỗi tay sờ sờ rồi mới đứng lên, cầm tay áo lau nước mắt cho nàng.
“Mẫu thân thích con nhất có phải không?” Uông Hoài Thiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gia-nu/1476670/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.