Hoài Thiện đi một thời gian lâu như thế, ngoài nhớ hắn đang ở biên cương thì Trương Tiểu Oản vẫn ngày ngày trải qua ngày tháng tĩnh lặng.
Uông Vĩnh Chiêu đến phòng nàng ngủ mấy buổi sau đó Trương Tiểu Oản cho rằng hắn sẽ về phòng mình nhưng ngày ngày hắn đều đến phòng nàng ngủ mà nàng cũng không mở miệng đuổi hắn.
Đuổi thì không đuổi được, nếu nàng dám nói nhiều một câu làm trái lời thì trong lòng Uông Vĩnh Chiêu sợ là sẽ không vui. Trương Tiểu Oản đã ăn đủ khổ vì cái sự lòng dạ hẹp hòi của hắn nên tự nhiên sẽ không dám nói cái gì đắc tội khiến hắn quay lại cắn ngược.
Với lại hai người chẳng qua chỉ ngủ cùng gian phòng, còn lại thì mỗi người một ổ chăn. Tuy nhiên vì ngủ cùng phòng nên sáng sớm nàng cũng phải hầu hạ hắn rửa mặt dùng bữa. Thời gian qua lâu nàng cũng coi như không có Hoài Thiện thì nàng phải chăm sóc một người khác thôi.
Thêm nữa, Uông Vĩnh Chiêu xác thật lớn lên giống Tiểu Lão Hổ của nàng nên dù có kiêng kị nhưng Trương Tiểu Oản ngẫu nhiên vẫn sẽ nhìn Uông Vĩnh Chiêu vài lần. Xuyên qua hắn nàng nghĩ tới đứa con ở phương xa của nàng lúc trưởng thành, thân hình chắc sẽ tương tự với người nam nhân trước mặt.
Nghĩ như thế nhưng nàng vẫn tinh tường biết người này không phải Tiểu Lão Hổ của nàng. Nàng không chán ghét hắn nhưng cũng chẳng yêu thương, ngày thường nên giữ khoảng cách nàng vẫn giữ.
Ngoại trừ ban đêm hai người ngủ chung giường thì những lúc khác Uông Vĩnh Chiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gia-nu/1476657/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.