“Ngươi……” Lưu Nhị Lang nhìn em gái mình dập đầu trước mặt giống như đang cầu xin một vị quan lão gia tha mạng cho cả nhà nàng thì vừa tức lại giận nhưng cũng không biết nói gì.
Trương Tiểu Oản không nói gì, chỉ từ phía sau ôm lấy nữ nhân so với anh trai của mình thì còn già nua hơn để ngăn bà không dập đầu nữa.
Con người ấy mà, tồn tại được đã khó. Lưu Tam Nương muốn nàng gả ra ngoài để có ngày lành, có cơm no. Ngày ấy nàng xuất giá bà cũng không đưa nàng được một đoạn đường. Biết nàng sống không tốt hàng đêm bà đều gặp ác mộng, như vậy sao có thể nói không đau lòng nàng?
Không phải, bà ấy cũng đau lòng nàng……
Trương Tiểu Oản ôm chặt lấy mẹ mình, đẻ mặc thân thể già nua của bà run rẩy trong lòng. Nàng ngẩng đầu lên, mắt lạnh nhìn Lưu Nhị Lang, mở miệng tiễn khách, “Cữu cữu đại nhân, mời ngài đi thôi.”
“Cữu cữu đại nhân, ngài đi thôi.” Trương Tiểu Bảo và em trai vẫn đứng ở cửa không nói lời nào mà chỉ quỳ gối trước mặt Lưu Nhị Lang.
“Ngươi, các ngươi……” Lưu Nhị Lang giận trừng mắt bọn họ, sau đó lại nhìn đôi mắt lạnh băng của Trương Tiểu Oản thì không khỏi cười lạnh nói, “Để ta nhìn xem các ngươi sẽ có kết cục tốt gì.”
Nói xong ông ta phất tay áo bỏ đi. Trương Tiểu Oản ôm Lưu Tam Nương đang khóc không thành tiếng ở trong lòng, nhẹ nhàng trấn an bà, “Đừng sợ, người một nhà chúng ta ở bên nhau một ngày thì một ngày. Nếu có một ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gia-nu/1476626/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.