“Tiểu Oản, không cần khẩn trương.” Lúc tiếng kèn xô na truyền đến từ nơi xa, Lưu Nhị Lang cách mành xe thấp giọng dặn Trương Tiểu Oản.
“Vâng.” Trương Tiểu Oản cũng thấp giọng đáp một câu.
Chờ Lưu Nhị Lang rời đi Chu thím mới xốc rèm tiến vào sửa sang lại xiêm y, tóc tai cho Trương Tiểu Oản. Bà nhấc hỉ khăn lên nhìn trang điểm trên mặt nàng, trên mặt là không khí vui mừng mà nói, “Tân nương tử cũng thật xinh đẹp.”
Trương Tiểu Oản hơi hơi mỉm cười, lúc này bên ngoài rèm có người gọi Chu thím. Chu thím vỗ vỗ tay Trương Tiểu Oản sau đó nói một câu giống Lưu Nhị Lang: “Đừng khẩn trương” sau đó bà xuống xe ngựa.
Hỉ khăn vừa hạ xuống thì ánh sáng cũng mờ đi. Trương Tiểu Oản vươn tay lấy gương đồng giấu trong áo nhìn bóng dáng mờ ảo của mình trong gương đồng sau đó cố cười một chút và thấy hình ảnh phản chiếu trong đó cũng cười đáp lễ.
Con người ấy à, ngày qua khó hay không khó đều do mình. Nếu mất đi hy vọng muốn sống tốt thì cuộc sống này làm sao còn có thể tiếp tục?
Bàn tay cầm gương đồng của Trương Tiểu Oản siết chặt đến mức đau đớn. Tiếng kèn xô na cũng gần lại, khi tiếng nói mang theo chút kinh hoảng của của Chu đại thẩm vang lên thì nàng mới phục hồi lại tình thần.
“Đến, đến, người đón dâu tới rồi, Tiểu Oản mau vào trong kiệu, người đón dâu tới rồi……” Chu đại thẩm vội vén rèm lên đỡ Trương Tiểu Oản xuống xe ngựa đi vào kiệu hoa.
Bà vội vàng nhét Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gia-nu/1476580/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.