Ưng Túc trằn trọc một lúc cũng không sao ngủ được. Anh liền ngồi dậy, đánh liều mở cửa phòng Bảo Vy bước vào. Bảo Vy nằm trên giường ngủ cạnh cửa sổ. Ánh trăng chiếu vào phòng lộ ra từng đường nét xinh đẹp trên gương mặt cô. Ưng Túc đứng đó hồi lâu, không chịu nổi nữa liền tiến lại gần xốc chăn của nàng lên và lao về phía giường. Bảo Vy hoảng sợ trừng mắt nhìn hắn nhưng hắn như pho tượng nặng nề đè ép trên người cô. 
“Phương Bảo Vy, dù sao cô cũng đã rất hận tôi. Cho nên tôi không ngại để cô hận thêm chút nữa.” 
Nói xong hắn liền mạnh mẽ xâm nhập mặc cho Bảo Vy cố sức vùng vẫy như thế nào hắn cũng không buông tha. Từng hồi, từng hồi, càng lúc cắm càng sâu. Bảo Vy tức tưởi khóc lóc còn hắn thì thỏa mãn hả hê. 
“Bảo Vy! Bảo Vy!Bảo Vy!” 
Hắn gọi tên cô càng lúc càng lớn cho đến khi nghe được âm thanh chói tai. 
“Phan Ưng Túc! Anh thức dậy cho tôi.” 
Ưng Túc hoảng hồn ngồi bật dậy. Tấm chăn mỏng bị rơi xuống đất, lộ ra những cái không nên lộ. Bản thân Bảo Vy ngoại trừ là bác sĩ còn là một người tinh ý, cho nên vừa nhìn cô đã biết hắn đang mơ cái gì và gặp phải chuyện gì. 
Đêm qua cô thức giấc thấy hắn nằm ở đây ngủ cho nên đem đến cái chăn đắp cho hắn, còn đưa tay lên trán kiểm tra xem hắn có sốt không. Vậy mà cái tên “Ưng cầm thú” này lại dám mơ những chuyện bậy bạ. Tệ hơn là còn gọi tên cô trong giấc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gi-do-oi-chung-ta-la-vo-chong-ha/184573/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.