Những tia nắng của ngày mới cuối cùng cũng đến. Bình thường Bảo Vy vẫn hay dậy sớm chạy bộ nhưng hôm ấy điện thoại reng mấy lần cô cũng không dậy nổi. Toàn thân cô đau đớn rã rời, đầu óc cũng không minh mẫn. Lúc cô cố sức mở mắt ra thì nhìn thấy tấm lưng “chạm trổ rồng phượng” đang nằm quay lưng lại với mình.
Bảo Vy liền hoảng hốt la lên một tiếng thất thanh rồi túm lấy cái chăn che thân lại, quên mất đau đớn dưới thân, lao nhanh xuống giường khiến cả người Ưng Túc ngay lập tức không còn gì che chắn. Bảo Vy nhìn thấy liền xấu hổ quay mặt đi. Cô vốn không xa lạ với cấu tạo cơ thể con người, nhưng lần đầu nhìn thấy cơ thể hắn tự nhiên cô lại đỏ mặt. Bất ngờ bị lạnh, Ưng Túc liền cầm tay cô giật ngược về phía giường. Bảo Vy mất đà té phịch xuống giường. Ưng Túc liền nhanh tay cướp lấy một góc chăn của cô, chui vào. Bảo Vy vẫn giữ chặt một phần tấm chăn bao bọc cơ thể mình khiến phần chăn của hắn rất ít không đủ che chắn. Ưng Túc cả đêm không ngủ, hai mắt mệt mỏi nhướn lên phun ra một câu đểu cáng: “Trên người em còn chỗ cần che trước mặt tôi hay sao?”
Bảo Vy trừng mắt nhìn cái gương mặt đắc ý của hắn. Bàn tay cô giữ lấy tấm chăn đang run lên từng hồi. Cảm giác mất mát và không biết phải làm sao khiến cô hoảng hốt. Những ngón tay thon dài vì níu chặt tấm chăn mà lộ ra từng khớp xương đang rung rẩy. Đúng như Ưng Túc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gi-do-oi-chung-ta-la-vo-chong-ha/184565/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.