Iris nghe bà Amanda nói đến đây thì nước mắt cũng lưng tròng, rưng rưng hỏi lại: “Nanny, người thật không đáng nhận án chung thân. Rõ ràng người chủ mưu là Christina, tại sao người cứ phải gánh vác một mình?”
Bà Amanda cầm tay Iris, vỗ nhẹ rồi chậm rãi giải thích: “Đều do ta có lỗi với nó. Sinh nó ra không có tiền nuôi nó còn phải lo thêm cho mẹ già đau yếu cho nên ta phải đi làm “nanny” cho nhà con. Gia đình con lúc đó chỉ muốn tìm một người độc thân và thuê toàn thời gian để toàn tâm toàn ý lo chăm sóc em bé cho nên ta không dám nói ra chuyện ta đã có con nhỏ mà chỉ dám nói ta có mẹ già để xin mỗi năm vào dịp Giáng Sinh được về nhà ít ngày. Mẹ của con rất bận rộn cho nên bà ấy hầu như giao cho ta chăm sóc con về mọi thứ. Ta vì công việc vì miếng ăn vì cuộc sống mà bỏ quên nó khiến nó cô đơn và tủi thân. Ta ở bên cạnh con nhiều nên rất thương yêu con cho nên khi lớn lên Christina rất mặc cảm bản thân và ganh tị với con. Nhất là khi con nổi danh trong làng điện ảnh thì lòng đố kỵ của nó ngày một lớn. Đến một ngày, Christina đến tìm ta buộc ta cho con uống loại thuốc đó. Lúc đó nó chỉ nói là để con ngủ nhiều hơn thì con sẽ không có thời gian để tranh giành vai diễn với nó nhưng không ngờ sau một năm dùng thuốc ngủ thì con lại bị chứng mất ngủ. Không uống thuốc sẽ không thể ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gi-do-oi-chung-ta-la-vo-chong-ha/1502970/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.