Iris mơ mơ màng màng tê tê dại dại không nhớ nổi cảm giác trước đây là gì nhưng cô biết cô thích cảm giác mới mẻ nồng cháy lúc này. Pierre càng được nước càng làm tới, bắt đầu xâm nhập vào người cô sâu hơn, càng lúc càng sâu.
Iris không chịu nổi cảm giác này nên liên tục kêu rên hòa cùng tiếng thở dốc hồng hộc của Pierre. Trong bóng tối, cô vẫn cảm nhận được hơi thở ấm nóng của anh cùng những giọt mồ hôi trên tấm lưng rắn chắc kia. Bàn tay thon dài mảnh dẻ khẽ chạm vào lưng anh, theo miệng gọi khẽ: “Pierre...”
Pierre như lập tức bị bất động. Tiếng kêu này mới hơn một tháng anh không nghe mà cứ ngỡ đã rất xa vời. Anh không dám tin trong giờ khắc này mình lại nghe được tiếng gọi thân thương ấy. Thì ra... thì ra anh không nghe lầm. Trong bóng đêm, Iris đang đưa tay lần sờ lên mặt anh, vuốt ve rồi gọi tên anh: “Pierre... em thích.”
“Em đã hiểu vì sao em lại kết hôn với người đàn ông lớn hơn mình nhiều tuổi rồi. Chỉ bởi vì đó là anh.” - Giọng Iris không còn vẻ lơ ngơ như lúc vừa tỉnh lại nữa mà thay vào đó là giọng điệu yêu thương trìu mến của cô giống như trước đây khi nói chuyện cùng anh. Pierre tinh nhạy nhận ra sự thay đổi này, anh đưa tay chạm vào gương mặt của cô, xúc động đến rơi lệ mà hỏi rằng: “Iris, em đã nhớ lại rồi phải không?”
Iris ngồi thẳng người dậy, hai chân quắp chặt lấy hông anh, áp đầu vào nơi trái tim đang từng hồi đập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gi-do-oi-chung-ta-la-vo-chong-ha/1502962/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.