Iris không ngần ngại đưa thuốc vào miệng uống. Bởi cô mấy ngày qua trong bệnh viện đều là uống chúng cho nên cô biết những loại thuốc này. Pierre cười cười cầm cái khăn che chắn trên vai cô cất đi.
Iris nhìn thấy anh quay lưng vào phòng tắm liền ngần ngại hỏi: “Anh đi tắm sao?”
Pierre khẽ gật đầu đáp: “Ừ, anh đi tắm chút đã. Em lên giường đợi anh chút.”
Iris nghe hắn nói như vậy liền thấy toàn thân nổi da gà. Cô biết giữa vợ và chồng thì chuyện này cũng là bình thường nhưng mà cô nào có quen hắn đâu. Tự nhiên bây giờ lại ngủ chung cùng nhau. Cảm giác khó xử này biết phải làm sao đây?
Iris cảm thấy lòng dạ rối bời. Cô đi tới đi lui một chút rồi lại ngồi phịch trước bàn trang điểm. Tấm gương phản chiếu bộ dáng kinh tởm dọa người của cô khiến bản thân cô cũng thấy sợ hãi chính mình. Toàn thân cô, nơi nào cũng chi chít sẹo. Khoan nói đến gương mặt kinh khủng và cái đầu trọc lóc vằn vện sẹo thì chỉ tính riêng thân hình cô thôi cũng đã dọa khiếp người.
Cô đau khổ ôm lấy hai vai mình, sụt sùi tự hỏi: “Mình còn kinh sợ chính mình thì tại sao hắn vẫn không buông tha để mình được ngủ một mình.”
Iris lo suy nghĩ vớ vẩn mà không biết được Pierre đã tắm xong và đứng phía sau cô. Nhìn thấy Iris ngồi trước bàn trang điểm, Pierre tự nhiên cảm thấy an lòng. Cuối cùng thì Iris của anh cũng có thể sống tiếp. Chỉ cần như vậy là đủ.
Anh tiến lại chỗ cô ngồi, khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gi-do-oi-chung-ta-la-vo-chong-ha/1502960/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.