Đầu dây bên kia Bảo Vy nhanh chóng đáp: “Em sẽ cho sinh viên về sớm rồi qua ngay. Anh ở bệnh viện nào?”
Pierre nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm đáp: “Bệnh viện tư nhân của anh.”
Bảo Vy là bác sĩ lâm sàng khoa ngoại lồng ngực giỏi nhất mà anh biết, cũng là cộng sự ăn ý nhất của anh. Điều anh lo lắng là cô không ở Los Angeles hoặc đang có ca phẫu thuật thì không thể đến được nhưng ngay lúc này Bảo Vy trả lời sẽ đến có nghĩa là Iris có thêm cơ hội sống.
Anh cầm tay Iris lên, áp lòng bàn tay nhỏ nhắn vào gương mặt mình, vui mừng nói: “Iris à, Bảo Vy có thể đến được. Điều này có nghĩa là em sẽ có thêm cơ hội sống. Em nhất định phải cố gắng lên. Anh còn phải đưa em về Paris. Chúng ta còn phải gặp ba mẹ của anh, còn phải đi rất nhiều nơi thăm họ hàng và bạn bè. Em từng nói muốn cùng anh leo lên nơi cao nhất ở Paris để nhìn tháp Eiffel. Em cũng từng nói muốn được cùng anh nhìn ngắm Khải Hoàn Môn sáng đèn vào lễ Giáng Sinh. Chúng ta vẫn còn chưa cùng nhau ngồi uống cà phê bên sông Seine. Chúng ta còn rất rất nhiều điều cần phải làm cùng nhau. Cho nên em phải sống, nhất định phải ráng lên. Em có nghe hay không hả Iris?”
Chiếc xe cứu thương nhỏ hẹp phút chốc đã nhuốm đầy nước mắt. Những nhân viên y tế ngồi quanh Pierre biết được bệnh nhân này là ai trong lòng Pierre. Cũng là lần đầu tiên họ chứng kiến viện trưởng luôn lạnh lùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gi-do-oi-chung-ta-la-vo-chong-ha/1502950/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.