Lúc thành phố lên đèn cũng là lúc Iris cọ người tỉnh giấc. Cô đưa tay sờ sang bên cạnh mình thì chỉ thấy khoảng trống. Cô đoán Pierre đã thức dậy cho nên quấn khăn bước ra ngoài. Thì ra anh đang nấu bữa tối cho cô. Hai người họ bỏ bữa trưa nên bây giờ bụng cô đói cồn cào.
Iris tiến lại phía Pierre, từ phía sau ôm eo anh, áp mũi vào lưng anh nũng nịu nói: “Em đói chết đi được.”
Pierre dịu dàng nhoẻn miệng cười khẽ nói: “Em ra bàn ăn, lấy cái túi giấy anh để trên ghế, chỗ em hay ngồi, mang vào phòng ngủ thử mấy bộ quần áo trong đó xem có vừa không?”
Iris “á” lên một tiếng rồi hân hoan kêu lên: “Pierre, anh mua quần áo cho em sao?”
Pierre ừ một tiếng rồi nói nhỏ vào tai cô: “Có cả đồ lót nữa, em thử xem có thích không?”
Hai má Iris ửng hồng, dụi mặt vào lưng Pierre khẽ nói: “Mắc cỡ quá đi mất, quần áo loại đó rất khó chọn mà anh cũng dám mua. Lỡ không vừa thì sao?”
Pierre khẽ quay sang hôn vào đôi má trắng hồng của Iris nói khẽ vào tai cô: “Anh mua để đền cho em cái hôm trước bị con becgie đoạt mất. Kích cỡ thì anh dựa vào thị giác và xúc giác để đo.”
Iris nghe xong ngẩng ngẩng ra nghĩ nghĩ: “Thị giác là mắt còn xúc giác là...”
“Á, Pierre, anh biến thái.” - Sau khi nghĩ xong, Iris liền kêu lên rồi giận dỗi xách túi quần áo mới mua vào phòng bỏ lại Pierre vừa nấu ăn vừa khoái chí cười.
Mọi thứ vừa như in khiến Iris
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gi-do-oi-chung-ta-la-vo-chong-ha/1502929/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.