Khi nghe tiếng Iris đóng cửa, Pierre mới chợt tỉnh khỏi suy nghĩ rối bời và lấy quần áo mặc vào đuổi theo cô. Iris tức giận vừa đi vừa mắng: “Pierre đáng ghét, tối qua nói một đằng sáng nay nói một nẻo. Đàn ông gì mà lo trước sợ sau, lôi thôi như phụ nữ. Thật tức chết mà!” Cô cứ lẩm bẩm mắng nhiếc hắn đến độ quên mất đầu tóc chưa chải, mặt chưa rửa và chân thì mang dép đi trong nhà. Cái gì cô cũng không quan tâm cứ đi một mạch ra đến sân vườn của khu chung cư chuẩn bị rẽ về khu để xe vực thì nghe tiếng Pierre gọi lại: “Chờ đã!”
Iris liền mỉm cười nhủ thầm: “Giỏi lắm! Biết ngay là anh không dám bỏ em mà.”
Iris dừng bước, lấy tay vuốt tóc rồi quay lại nhìn Pierre chớp mắt giả vờ hỏi lẫy: “Anh còn đuổi theo em làm gì? Không phải nói là cần thời gian suy nghĩ sao? Mới đây đã có câu trả lời rồi hả?”
Gương mặt Pierre điềm tĩnh nhìn Iris, nhẹ nhàng hiển nhiên nói: “Anh chưa có câu trả lời. Anh đuổi theo em là vì có thứ em để quên ở nhà anh mà anh nghĩ là em cần nó ngay. Cho nên...”
Iris nghe xong liền chưng hửng nghĩ: “Hóa ra anh ta không có ý định năn nỉ mình cũng không có ý định giữ mình lại mà chỉ đơn giản là đi trả đồ cho mình sao?”
Iris méo mặt nhìn anh đang nói rồi ấp úng không nói nữa. Tình huống khó xử này làm cô phát điên gào lên: “Tôi bỏ quên thứ gì ở nhà anh mà quan trọng đến mức anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gi-do-oi-chung-ta-la-vo-chong-ha/1502922/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.