David trố mắt nhìn bộ xếp hình hiếm có mà Iris đưa ra trước mặt mình. Cậu bé thích chí phấn khởi cười nói: “Cám ơn mẹ thỏ.”
Nhìn thấy cậu bé vui vẻ khi nhận quà của mình, Iris cũng vui vẻ theo. Cô liền cúi đầu hỏi: “Bé trai, cháu có muốn mẹ Thỏ chơi xếp hình cùng cháu không?”
Cậu bé liền hạnh phúc gật đầu nói: “Có ạ.”
Ngay sau đó, cậu bé liền kéo Iris vào phòng. Vừa bước qua cánh cửa phòng Iris phải òa lên vì không nghĩ đây là phòng của một đứa bé bởi vì nó ngăn nắp ngoài sức tưởng tượng của cô. Dã man hơn là trên bàn học của cậu còn có bức tượng hình trái tim sau khi được giải phẫu. Iris không phải người dễ sợ hãi cho nên không ngất xỉu chứ nếu không thì đã chạy mất rồi. David còn hứng thú khoe cho cô cái đồ chặn giấy hình bộ não sau khi được giải phẫu được cậu cất trong ngăn tủ bàn học.
Nhìn các mạch máu đo đỏ đan xen nhau, Iris suýt nôn. Vậy mà cậu bé có vẻ yêu thích còn cầm bút chỉ cho cô đâu là đại não, đâu là bán cầu não và thùy não nữa. Bất giác Iris rùng mình vì độ “kinh dị” của hai cha con nhà này. “Đúng là cha nào con nấy. Cha đã là bác sĩ lạnh lùng rồi còn muốn đầu độc luôn cho thằng con. Oan nghiệt ,oan nghiệt!” - Iris nghĩ thầm rồi cười lớn.
David liền khó hiểu hỏi: “Mẹ thỏ, cô cười gì vậy?”
Iris liền giả lãng muốn đổi chủ đề nhưng chưa nghĩ ra chủ đề gì thì lại nhớ đến tấm hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gi-do-oi-chung-ta-la-vo-chong-ha/1502905/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.