Nói xong chưa cần Iris đồng ý hay không, Pierre liền đưa tay về hướng cửa ngụ ý tiễn khách.
Iris thấy vậy liền vội nói: “Bác sĩ Pierre, anh thật không nhìn thấy tôi xinh đẹp sao?”
Thấy Pierre không nói gì cũng không nhìn mình, cô liền dí mặt sát lại gần anh và hỏi: “Anh không thấy tôi rất quen sao?”
Pierre vẫn không đáp lại lời cô, chuyên chú cúi đầu làm việc. Iris gải gải đầu rồi lẩm bẩm: “Anh có phải là người Mĩ không vậy?”
Pierre nghe xong đưa mắt lên nhìn cô, biểu cảm không có gì là thiện cảm. Iris lại lẩm nhẩm nghi vấn: “Không lẽ anh từ trong tù mới ra?”
Lúc này thì Pierre liền trừng to mắt nhìn cô nhưng vẫn cố nén khó chịu để tránh mang cô gái ném ra khỏi phòng. Thấy Pierre không nói gì và không có ý định giữ mình lại, Iris liền làu bàu: “Thật ra thì dù anh có từng ở tù thì vẫn phải biết tôi chứ? Người nổi tiếng như tôi mà anh lại không có chút kích động nào khi gặp tôi sao? Thật là lạ? Không lẽ anh không phải người?”
Pierre dù cố tập trung vào công việc nhưng không sao yên tĩnh được. Tai của anh luôn hướng về đối tượng quấy nhiễu kia cho đến khi cô nghi vấn về “chủng tộc” của anh thì anh tức đến mức bóp chặt cây bút trong tay gãy đôi. Iris nhìn thấy có hơi sợ hãi, cô lùi ra sau một bước rồi né tránh ánh mắt phát hỏa của anh. Cô nhìn quanh phòng tìm chỗ trốn thì nhìn thấy bộ xương mặc áo blouse trắng và đeo kính gọng đen đứng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gi-do-oi-chung-ta-la-vo-chong-ha/1502902/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.