“Phan Lục An Khê!” - Tiếng kêu thất thanh của một cậu bé trai từ xa vọng đến khiến cô gái nhỏ năm tuổi rưỡi giật mình quay lại. Nhìn thấy cậu bé, Anh Khê liền chậc lưỡi lên lớp dạy dỗ: “Đoàn Cao Hoàng Tinh Nhật, anh đến nay cũng đã mười một tuổi. Chưa học hết tiểu học cũng rụt rịch vào cấp Hai. Anh nên biết cách tôn trọng người khác. Đừng có từ xa đã lớn tiếng gọi cả họ tên người ta như vậy chứ. Mẹ em nói làm vậy là thô lỗ đó. Anh có biết thô lỗ là gì không?”
Giữa cái nắng mùa hạ ấm áp, cậu bé trai có dáng người cao ráo cùng mái tóc nâu óng ánh dưới sắc nắng tươi màu khẽ mỉm cười hỏi: “An Khê, sao em mới có tí tuổi mà lại nhiều lý lẽ như vậy?”
Cô bé có mái tóc đen thắt hai bím tóc cong môi lên đáp gọn: “Vì em thông minh đó.”
Cậu bé trai nghe xong câu trả lời thì phì cười gật gù tán đồng: “Được được, anh biết là em rất thông minh. Nhưng em có thể để người ta khen em hơn là em tự nói ra như vậy hay không?”
An Khê bĩu môi đốp lời Tinh Nhật rất nhanh: “Em không tự khen mình, em chính là trả lời cho thắc mắc ngu ngốc của anh.”
Đón nhận câu trả lời cà khịa của An Khê, Tinh Nhật liền khó chịu nhưng cậu không dám làm gì cô bé, chỉ có thẩ chống nạnh và quay mặt snag Đông sang Tây hít thở. Miệng lắp bắp nói không thành tiếng: “Em... em thật... là... hết chỗ nói.”
An Khê thấy Tinh Nhật tức giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gi-do-oi-chung-ta-la-vo-chong-ha/1502895/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.