Bà Hồng nhìn thấy cảnh đó liền ráng nói cho trọn câu: “Xin anh chị cho chúng tôi rước con gái Út của anh chị về làm dâu nhà chúng tôi. Chúng tôi hứa sẽ yêu thương con gái anh chị như con của mình sinh ra.”
Sau đó bà quay sang nhìn Phan Lục Kha hiền từ mỉm cười, giống y như cảm xúc lúc bà cưới Bảo Vy cho Ưng Túc vậy. Đó là cảm xúc của một người mẹ dành cho con trai của mình, hạnh phúc khi thấy con mình thành gia lập thất.
Ba mẹ của Bảo Hân cũng bị tình cảnh này làm cho cảm động, ba cô gật đầu nói: “Hai gia đình chúng ta vốn là thông gia của nhau, nay chúng tôi gả thêm bé Út sang nhà anh chị. Mong là anh chị thay chúng tôi chăm sóc và dạy dỗ cho nó. Chúng tôi có được chàng rể vừa thông minh tài giỏi lại vừa tháo vác việc nhà như vậy thì không còn gì mong hơn nữa. Nói thật là thời gian qua sống chung với con trai lớn của anh chị, tôi với bà nhà thật ưng bụng hết sức. Anh chị có được đứa con trai tài giỏi thì chúng tôi cũng được thơm lây vì có được con rể tốt.”
Ba mẹ Phan Lục Kha vui vẻ gật đầu đồng ý: “Anh chị nói phải. Chúng tôi may mắn có được con dâu hiền thục đảm đang lễ phép cũng là nhờ công anh chị dạy dỗ.”
Hai nhà vui vẻ hài lòng mãn nguyện nâng chung trà mời nhau. Đoạn, ba của Bảo Hân cất tiếng gọi: “Bảo Vy à, đưa em ra đi con.”
Bảo Vy cầm tay em gái hồi hộp bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gi-do-oi-chung-ta-la-vo-chong-ha/1502888/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.