Bảo Hân hụt hẫng quay vào nhà. Thanh Hải đứng trước mặt nhìn cô, gương mặt anh vẫn tươi sáng và hài hòa như bao năm vậy khiến Bảo Hân không dám đối diện thẳng mặt anh. Cô cúi đầu, lặng lẽ nói khẽ: “Xin lỗi anh. Chuyện hôn ước em không cách nào thự hiện được. Người em thích là anh ấy.”
Thanh Hải thở dài, trầm giọng hỏi: “Em thực sự đã quyết định rồi sao?”
Bảo Hân liền gật đầu. Thanh Hải lại hỏi: “Em có chắc cả đời này sẽ không hối hận hay không? Anh ta và em rất khác nhau. Văn hóa khác biệt, cách sống, cách suy nghĩ có rất nhiều cái khác nhau. Hơn nữa anh ta còn lớn hơn em nhiều tuổi như vậy? Bây giờ có thể vì phút chốc nông nỗi nhưng về lâu dài em sẽ cảm thấy mệt mỏi vì sự khác biệt này. Hôn nhân đại sự cả đời đâu thể quyết định nhanh chóng như vậy được.”
Bảo Hân nhắm mắt thở dài. Cô không phải không hiểu những điều Thanh Hải nói, cũng không phải không nghĩ đến tương lai và cũng không phải không sợ hãi nhưng biết làm sao bây giờ. Cô rất muốn ở cạnh “ông chú” này. Bảo Hân ngẩng mặt lên nhìn anh. Gương mặt đáng thương lí nhí hỏi: “Vậy còn anh, trong cuộc hôn nhân này anh đã suy nghĩ kỹ rồi sao?”
Thanh Hải khẽ mỉm cười, gật đầu nói: “Có lẽ em không biết, từ lâu anh đã thích em. Lúc biết ra chúng ta có hôn ước anh đã vui mừng đến cả đêm không ngủ được chỉ muốn chạy đến nói ngay với em. Chỉ tiếc, anh lại đến hạn đi nhập ngũ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gi-do-oi-chung-ta-la-vo-chong-ha/1502879/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.