Ưng Túc cứ nghĩ rồi lại nghĩ, những ý nghĩ tiêu cực cứ quấn lấy anh. Đến giờ anh mới biết thời khắc chờ đợi người trong lòng xuất hiện để ký giấy đăng ký kết hôn quan trọng biết bao nhiêu. Vậy mà năm đó anh đã để mặc Bảo Vy chờ đợi mình. Liệu cô ấy có vì như vậy mà bỏ mặc anh hay không? Hay sẽ như anh năm đó xuất hiện cùng một người đàn ông khác để nói cho anh biết rằng: “anh không xứng.”
Nghĩ đến đây ánh mắt Ưng Túc thoáng buồn. Tâm trạng nặng nề này phút chốc trôi qua khi tiếng cửa phòng mở ra. Bảo Vy mặc chiếc váy trắng xinh đẹp bước vào trên trán vẫn còn thấm đẫm mồ hôi. Đi theo cô là Hạ Lê đang đứng thở dốc ra vì chạy quá nhanh. Hôm nay trông Hạ Lê thật khác, không giày cao gót, không son môi, không đầm váy. Đơn giản chỉ là sau khi xử lý xong cho bệnh nhân cô còn bận giúp Bảo Vy thay đồ rồi chạy nhanh đến đây sợ trễ giờ cho nên cả son môi cũng không kịp tô lại.
Nhìn thấy Bảo Vy, Ưng Túc mừng lắm. Anh lấy khăn mouchoir (mùi-xoa) trong túi ra khẽ thấm mồ hôi trên trán cô. Trong mắt là bao nhiêu dịu dàng yêu thương, môi khẽ mỉm cười nói: “Nhìn em nè, chạy đến mồ hôi đầy trán.”
Bảo Vy vừa thở hắt ra vừa nói: “Xin lỗi, em có một ca đột xuất phải xử lý. Em cứ sợ đến trễ họ sẽ không cho mình đăng ký.”
Ưng Túc cười ngọt ngào nhìn cô ôn nhu nói: “Anh biết là em sẽ đến. Nhất định sẽ đến.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gi-do-oi-chung-ta-la-vo-chong-ha/1502844/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.