Ánh mắt Ưng Túc lúc này phát hoảng, toàn thân anh cứng đờ nhìn Bảo Vy, miệng ấp úng hỏi: “Sao... em lại biết... chuyện này?”
Hai mắt Bảo Vy thất thần, cô nhảy ra khỏi người Ưng Túc rất nhanh, môi rung rung khẽ nói: “Phan Lục Kha là bệnh nhân của Pierre. Hai năm trước anh ấy tiến hành phẫu thuật u não, bây giờ vẫn chưa quay lại chứng tỏ anh ấy vẫn còn chưa tỉnh.”
Nghe đến đây mi tâm Ưng Túc đan chặt lại với nhau, đầu anh khẽ động, hai mắt thể hiện sự bàng hoàng, hỏi lại Bảo Vy: “Em nói sao? Anh trai anh bị u não sao?”
Bảo Vy gật đầu, từ tốn nói: “Có lẽ bây giờ anh ấy vẫn đang nằm trong phòng điều trị. Bởi vì công ty cần anh ấy cho nên anh ấy không dám dừng công việc lại để tiếp nhận điều trị. Khi anh ấy ngất đi, Pierre đã quyết định làm phẫu thuật cho anh ấy.”
Ưng Túc không tin vào tai mình, anh liên tục lắc đầu: “Không, không phải như vậy đâu. Anh ta luôn đối đầu với anh. Anh ta muốn nuốt cả công ty.”
Bảo Vy nhắm mắt thở dài, giọng rưng rung nói: “Anh ấy bị căn bệnh này là do di truyền từ mẹ của mình. Từ khi mẹ anh ấy mất anh ấy đã biết rồi. Với một người sắp chết mà nói thì tranh giành với anh có ý nghĩa gì? Những việc anh ấy làm đều là để khích vào lòng tự ái của anh để anh phấn đấu làm trụ cột cho công ty và gia đình.”
Hai mắt Ưng Túc lúc này giống như nhìn về một quá khứ rất xa rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gi-do-oi-chung-ta-la-vo-chong-ha/1502841/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.