Sau giờ ăn tối tại khách sạn Madarine xinh đẹp tọa lạc bên bờ sông Potomac của thành phố Washington, đôi nam nữ vừa không thể chờ hơn được nữa. Họ bước vào phòng ngủ và liền ôm lấy nhau xoắn xuýt.
Nhìn qua tấm gương trên bàn trang điểm của căn phòng “chăn êm nệm ấm” trong khách sạn, đó chính là hình ảnh người nữ nằm gọn trong vòng tay âu yếm của người đàn ông. Môi hắn cuồng nhiệt giữ lấy môi nàng, tay hắn ôm trọn vòng eo thon gọn của nàng. Chỉ trong chốc lát quần áo của cả hai đã bị vứt xuống sàn. Năm ngày không gặp khiến hắn nhớ nàng điên cuồng.
“Bảo Vy, năm ngày không gặp, em có nhớ anh không?” - Ưng Túc hỏi trong tiếng thở dốc mị tình.
Bảo Vy liên tục gật đầu, cơ thể nàng giờ đã mềm nhũn trong vòng tay của hắn. Từ lúc có giấy triệu tập quay về Mĩ , Ưng Túc luôn ở trong quân đội, đến hôm nay sau buổi lễ phong hàm hắn mới được gặp nàng. Hắn gấp đến nỗi không thể chờ về Los Angeles mà ngay lập tức đưa nàng đến đây trước sự hiểu ý tế nhị của ba mẹ hắn và trợ lý của hắn.
Sau một lúc hắn liền mệt phờ người nằm xuống cạnh nàng, tham lam ôm nàng vào lòng và nhắm mắt ngủ. Bảo Vy không ngủ được, cứ trằn trọc đưa mắt nhìn quang cảnh xung quanh mình. Bó hồng nhung đỏ thắm thơm lừng bị vứt trên bàn trang điểm, ánh đèn vàng vọt rọi ra khung cảnh mị tình ân ái trong phòng. Bên cạnh nàng hơi thở của Ưng Túc vẫn đều đều phát ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gi-do-oi-chung-ta-la-vo-chong-ha/1502839/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.