Bảo Vy không ngờ hắn lại nói chuyện trắng trợn như vậy, cô cắn môi đấm hắn không biết bao nhiêu cái nhưng người nào đó không thấy đau mà chỉ vui sướng không thôi. Hắn phá lên cười lớn đắc chí. Bảo Vy lườm lườm hắn rồi lấy hai tay tự xoa má của mình. Dù cố cách mấy cũng không sao khiến mặt hết đỏ.
Chiếc xe dừng ở cổng đơn vị chữ thập đỏ, hai người nhìn nhau hồi lâu bịn rịn rồi mới nỡ chia tay nhau. Mặc dù hai nơi ở rất gần nhau nhưng trong lòng của họ cảm thấy thật xa xôi. Hai người cầm tay nhau một lúc cuối cùng Bảo Vy cũng chịu quay lưng đi. Nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của cô mà lòng hắn vui khôn siết. Cả chiều hôm đó hắn tham gia tiệc thăng chức của Đại Úy John mà cứ cười liên tục.
Từ bên này, Bảo Vy nghe rõ tiếng đàn tiếng hát của những quân nhân bên kia lô cốt. Có vẻ họ đang rất vui vẻ cho nên tiếng kèn, tiếng trống cũng rộn ràng hơn. Bảo Vy cùng những đồng nghiệp của mình ngồi ăn cơm chiều mà cũng thấy lòng hân hoan vui cùng. Một vài người đồng nghiệp nảy ra ý kiến lần sau sẽ cùng họ tổ chức tiệc. Vài người khác cũng tán đồng rồi hồ hởi quay snag hỏi chủ nhiệm. Bảo Vy đang mơ màng về chuyện lúc trưa nay cho nên không nghe rõ họ hỏi cái gì. Đến khi Bảo Vy nghe được họ nói muốn tổ chức tiệc cùng doanh trại bên kia thì cũng là lúc một tiếng nổ xé tan trời vang lên.
Mặt đất phút chốc rung chuyển. Bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gi-do-oi-chung-ta-la-vo-chong-ha/1502834/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.