“Em có thích cảm giác này không?”
Vào cái lúc Bảo Vy chưa kịp chuẩn bị gì, cũng chưa biết nên làm thế nào thì cô và hắn đã làm thành một thể. Bất giác cô thấy đại não của mình tạm ngưng làm việc. Có cái gì đó đang tồn tại lại có cái gì đó mơ hồ. Thì ra cảm giác giữ chặt người đàn ông mình yêu chính là như vậy.
Ưng Túc thấy Bảo Vy không nói gì thì lo cô giận cho nên liền đưa ngón tay cái miết vào đôi má hồng hồng của cô, ôn tồn hỏi: “Có phải anh làm em khó chịu không?”
Bảo Vy nhìn hắn trưng ra khuôn mặt ngốc nghếch đang lộ vẻ quan tâm mình thì liền mỉm cười hạnh phúc đưa tay ôm lấy tấm lưng xăm trổ của hắn, thỏ thẻ bên tay hắn nhưng có gì đó ươn ướt trong hốc mắt: “Không có, em không có khó chịu. Em thích cảm giác này. Ưng Túc à, em đã xem qua phim của anh và những người phụ nữ khác. Cách đây một tiếng, em đã từng nghĩ anh cũng sẽ đối với em giống như vậy. Em đã từng sự hãi, từng lo lắng nhưng mà cách anh đối với họ không giống như lúc này của chúng ta. Vì cái giây phút này, em sẽ không hối hận nếu một ngày anh dùng thế lực buộc em rời khỏi Los Angeles như Linda hay dù anh có bỏ rơi em, phản bội em, em cũng không hối hận.”
Ưng Túc nghe xong thì trái tim liền chùn xuống mềm nhũn trong tích tắc và hai mắt của anh cũng đỏ lên tự lúc nào. Người con gái này anh yêu thương hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gi-do-oi-chung-ta-la-vo-chong-ha/1502832/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.