Khi vừa nhập ngũ, Ưng Túc không được đưa đến Ghazni ngay mà phải tham gia khóa đào tạo tân binh hết nửa năm. Mặc dù chiến trường Afghanistan đang rất sôi sục và ngày càng nóng lên nhưng quân đội Mĩ vẫn không vội vã đưa tân binh đến đó. Mỗi ngày Ưng Túc và những sĩ quan mới gia nhập quân đội khác đều phải học rất nhiều về chiến thuật, quy định và tập luyện thể chất. Dù chương trình tập huấn khó khăn và nặng nề nhưng vẫn không thể khiến Ưng Túc quên đi Bảo Vy. Những lúc ngồi một mình anh thường lấy bức ảnh hôm hai người đăng ký kết hôn ra nhìn ngắm rồi lại vuốt vuốt gương mặt của cô. Có lúc lại tự nhủ: “Bảo Vy, em nhất định phải chờ anh đến Ghazni, tuyệt đối không thể gặp chuyện gì bất trắc.”
Ghazni là một thành phố đậm chất Hồi giáo với những đền đài cổ kính được xây bằng đá tảng mang sắc vàng của sa mạc. Nơi này nằm giữa lòng đất nước Afghanistan, là một nơi khô nóng đúng nghĩa vào ban ngày và lạnh lẽo vào ban đêm. Những tòa tháp, đền đài trong huyền thoại về vùng đất thần thánh này phút chốc bị bao phủ bởi khói lửa và kẽm gai. Những chiếc xe tăng, những trạm đóng quân của Taliban rải rác khắp nơi. Phần còn lại là nơi trú quân của quân Mĩ. Phía khác lại có một nhóm phiến quân nổi loại ngày đêm gây hấn ném bom vào các nơi đồn trú. Những người lính và dân thường ngã xuống mỗi ngày không đếm xuể. Bảo Vy và rất nhiều người trong đoàn chữ thập đỏ của cô phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gi-do-oi-chung-ta-la-vo-chong-ha/1502822/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.