Ưng Túc liền vội cuống cuồng giải thích: “Bảo Vy, nghe anh nói. Anh thực sự không còn cách nào nữa. Nếu anh không làm vậy thì em sẽ ...”
“Đủ rồi! Tôi không muốn nghe nữa!” - Bảo Vy kích động hét lên rồi đưa hai tay bịt tai lại. Cô nói trong màng nước mắt mặn chát: “Phan Ưng Túc, tại sao anh lại đối với tôi như vậy? Rốt cục tôi đã làm gì có lỗi với anh?”
Ưng Túc càng tiến gần thì Bảo Vy càng lùi đi. Cảm giác kích động trong lòng cô không sao giảm bớt đi được dù Ưng Túc cố gắng giải thích. Nhưng anh có thể nói gì? Anh là người làm sai. Lời không nên nghe nhất Bảo Vy cũng đã nghe.
“Tại sao anh hết lần này đến lần khác làm hại tôi? Có phải từ khi chúng ta còn nhỏ anh đã ghét tính ngạo mạn của tôi cho nên nhất định phải để tôi trong thật thảm anh mới cam lòng hay không?” - Bảo Vy vừa nói trong tiếng nấc vừa uất ức trừng mắt nhìn Ưng Túc.
Ưng Túc liên tục lắc đầu giải thích: “Không có, không phải như vậy. Anh không có ghét em. Anh chính là rất yêu em.”
Bảo Vy nghe Ưng Túc nhắc đến từ yêu thì liền cười lớn mỉm mai nhưng pha lẫn trong đó là đau xót khôn nguôi: “Yêu sao? Lần đầu thì anh dùng cách này để đè bẹp sự kiêu ngạo của tôi. Lần thứ hai thì anh lại dùng cách này để bóp nát hạnh phúc của tôi? Anh là tên khốn. Anh có biết tôi sắp đám cưới rồi hay không? Tại sao lại làm như vậy?” - Bảo Vy vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gi-do-oi-chung-ta-la-vo-chong-ha/1502815/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.