“Hạ Lê, em đừng đi. Chúng ta có gì từ từ nói.” - Lương Giang giữ tay cô lại, van nài.
Hạ Lê một lòng giật tay ra khỏi tay anh, cao giọng nói: “Có gì để nói chứ? Tôi rất vội. Tôi phải đi xử lý hậu quả của anh. Nếu đến trễ thì khả năng mang thai sẽ rất cao. Trời ơi, anh có hiểu hay không hả?”
Lương Giang mặt mày tái xanh, giọng nói cũng luýnh quýnh: “Hạ Lê, nghe anh nói. Nếu em mang thai thì đó là chuyện vui mừng nhất đời anh. Chúng ta sẽ cưới nhau, sẽ có một gia đình hạnh phúc. Em thích em, anh muốn sống cùng em. Anh biết anh không giàu như em, không giỏi như em nhưng anh sẽ cố gắng làm việc để nuôi em và con. Em cho anh một cơ hội để anh được chịu trách nhiệm với em được không?”
Hạ Lê nghe qua không có chút cảm động mà liền cười thật lớn. Sau một tràng cười dài, cô mới cất được tiếng: “Lương Giang à, anh bị ấm đầu hay sao? Cái gì mà trách nhiệm, cái gì mà gia đình? Tôi hoàn toàn xa lạ với những khái niệm này. Tôi còn chơi chưa đã mà anh đã muốn tôi kết hôn và sinh con hay sao?”
Lương Giang lúc này cảm thấy rất thất vọng nhưng anh vẫn ráng hỏi Hạ Lê: “Em có lúc nào thật lòng yêu tôi không?”
Hạ Lê hơi chấn động một chút nhưng sau đó cô liền bình tĩnh vỗ vào vai Lương Giang giải thích: “Yêu là cái gì? Tôi không có biết. Tôi cũng chưa từng nghĩ tới sẽ yêu ai đó. Cũng không biết khi yêu người ta sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gi-do-oi-chung-ta-la-vo-chong-ha/1502802/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.