Bảo Vy tằng hắng một cái rồi bước vào phòng, trên tay cô cầm hai khay dụng cụ tiến lại chỗ Ưng Túc đang nằm. Hai y tá vừa rồi đúng lúc cũng đã quay lại. Ưng Túc nhìn thấy Bảo Vy thì hai mắt bỗng sáng rỡ lên. Miệng anh bỗng dưng cũng mỉm cười như một thằng ngốc. Đây là lần đầu tiên sau rất nhiều năm Bảo Vy bắt gặp lại nụ cười chân thật tự đáy lòng của Ưng Túc.
Từ lúc cô qua Mĩ đến giờ, nếu người đàn ông này không cười nhếch mép, không mỉm cười giả tạo thì cũng là nụ cười bí ẩn như đang âm mưu chuyện xấu gì đấy. Hoàn toàn không có kiểu cười vui vẻ đến độ hân hoan như thế này. Bảo VY rất muốn cầm cái khay kim loại đập lên đầu hắn cho hắn bớt ngốc nhưng tự dưng thấy hắn cười vui vẻ khi gặp cô thì lòng cô cũng dịu lại.
“Bảo Vy, em chịu đến thăm anh rồi sao?” - Ưng Túc vui vẻ nói. Nghe qua giọng nói cũng thấy hắn đã khỏe được nhiều nên Bảo Vy cũng bớt phần lo lắng cho hắn.
Cô thở phào, nhẹ nhàng hỏi móc hắn: “Anh thấy tôi rất giống đi thăm bệnh sao? Tay có cầm hoa hay trái cây gì không? Tôi đây là đang đến gặp bệnh nhân khó tính không cho y tá thay băng. Đến bác sĩ như Hạ Lê đích thân xuống cũng không thể đụng vào anh. Anh rốt cục là muốn làm khó bệnh viện chúng tôi đến mức nào?”
Ưng Túc nhìn Bảo Vy một lúc rồi cúi đầu rụt cổ nhẹ giọng nói: “Bảo Vy, anh chỉ muốn gặp em thôi. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gi-do-oi-chung-ta-la-vo-chong-ha/1502794/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.