Hạ Lê thấy Lương Giang oà khóc thì áy ngại nhìn xung quanh rồi đưa tay nâng anh đứng lên: “Lương Giang à Lương Giang, anh có xin thì qua xin chị Bảo Vy đi. Chị ấy mới là bác sĩ phẫu thuật chính, còn em chỉ là trợ lý hỗ trợ. Em học thêm chục năm nữa cũng không có tay nghề như chị ấy đâu.”
Nghe Hạ Lê nói đến đây, Lương Giang như sực tỉnh, anh vội lòm còm bò dậy chạy qua chỗ bác sĩ Bảo Vy. Phía kia mẹ của Ưng Túc đang cầm lấy bàn tay của Bảo Vy mà than khóc: “Bảo Vy, dì xin con, ngàn lần xin con hãy cứu lấy đứa con trai duy nhất của dì. Nó là tính mạng là tất cả những gì của dì. Dì biết nó đối xử không phải với con nhưng dì xin con hãy bỏ qua hết. Dì quỳ xuống nghìn vạn lần dập đầu xin con hãy cứu lấy nó.”
Hận sao? Cô có hận hắn sao? Bảo Vy đã từng nghĩ bản thân mình rất căm hận người đàn ông này nhưng không phải. Cô không hận hắn. Đến giờ phút này nhìn thấy hắn như vậy cô mới biết cảm giác trong lòng cô chỉ có lo sợ. Từ nhỏ đến lớn Bảo Vy cô chưa từng sợ ai cũng chưa từng sợ cái gì nhưng đến bây giờ cô mới biết cô đang run sợ. Điều cô sợ hãi chính là cô sẽ mất đi hắn. Tại sao lại như vậy? Không. Không phải. Cô và hắn một chút liên quan cũng không có. Tại sao cô lại sợ hãi mất hắn như vậy?
Bảo Vy ngẫm ngợi một lúc mới có thể lấy lại được tinh thần.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gi-do-oi-chung-ta-la-vo-chong-ha/1502782/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.