Sau lần bắt gặp Bảo Vy đứng trò chuyện vui vẻ cùng anh chàng bác sĩ người da trắng kia thì Ưng Túc càng trở nên khó ở trong người. Anh tức tốc đến tìm Bảo Vy ngay sau đó nhưng cô lại bận đi họp. Những ngày sau đó anh hăng hái và năng nổ đến mức bản thân anh cũng khó tin. Ngày hai buổi sáng chiều đến tìm Bảo Vy năm lần bảy lượt nhưng rốt cục vẫn là chỉ nhìn lướt qua bóng cô chứ không có một chút cơ hội nào để trò chuyện hay thăm hỏi. Cơm nước vẫn đều đặn xách đến treo trước phòng làm việc của Bảo Vy nhưng không như những lần trước, từ ngày hôm đó cô đã không đụng vào những hộp cơm Ưng Túc mang đến nữa. Anh cứ đều đặn xách đi xách về suốt nửa tháng nhưng kết quả vẫn là công cốc. Những lần như vậy Ưng Túc chỉ thở dài tự rủa thầm: “Phương Bảo Vy, rốt cục là em muốn sao đây? Em thà chen chân dưới căn-tin chật chội xếp hàng mua thức ăn thậm chí là ăn bánh mì uống nước lọc cũng không chịu đụng vào cơm của tôi mang đến.” - Nghĩ đến đây Ưng Túc thấy uất ức lắm. Anh chưa bao giờ bị phụ nữ cự tuyệt như vậy. Anh vò đầu bức tai tự hhỏi: “Phải làm thế nào em mới chịu gặp tôi đây?”
Chỉ tiếc rằng dù anh có đấm thật mạnh vào cửa phòng làm việc của cô thì nó vẫn cứ im ỉm như trái tim đóng chặt của Bảo Vy. Ưng Túc đã không biết rằng cô tránh anh là vì lần trò chuuyện với Linda, trong khi anh lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gi-do-oi-chung-ta-la-vo-chong-ha/1502771/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.