Thiệt ra mình thích coi phim thám tử, điều tra vụ án lắm, từ “Hồ sơ trinh sát” rồi “Bằng chứng thép” cho đến “Criminal Minds” các loại đều theo hết, nên tính ra chi tiết này không đáng kể gì. Có điều lúc đọc lần đầu mình bị bất ngờ lắm. Chắc tại mình không nghĩ với bầu không khí truyện nhẹ nhàng hài hài này lại chen vào nhiều cái bất chợt quá. Thế nên mình để cảnh báo cho các bạn biết trước thôi~.
Khổng Chi Cao chú ý tên lưu phạm Phương Quý Bắc đã rất lâu.
Thật ra cũng không phải chuyện đặc biệt gì. Hình như hắn mới tới đây, còn bình thường vốn ở trại khác. Có điều hiện giờ đi Nam Cương thì hắn được phân đến đội của Khổng Chi Cao, thế nên hai người mới chạm mặt.
Thật ra phạm nhân lưu đày như họ không được phép rời khỏi Đại Vi, nhưng thành thủ Dĩnh Châu đã nêu yêu cầu. Với lại Nam Cương tuyệt không dung chứa người Đại Vi sống lẫn giữa họ nên vị Phạm thành thủ kia mới yên tâm cử họ đi.
Tính luôn chuyến này thì Khổng Chi Cao đã đi Nam Cương bốn lần. Còn tên Phương Quý Bắc kia là lần đầu tiên.
Có điều…
“Tiểu Kiệt, đừng đi chỗ này.” Phương Quý Bắc nắm lấy thằng bé mới mười lăm tuổi, là người nhỏ tuổi nhất trong số hai mươi người lần này. Cũng phải nói, trông Phương Quý Bắc cũng hơn đứa bé kia chừng ba bốn tuổi là cùng, hắn là kẻ nhỏ tuổi thứ nhìn trong đoàn lính. Nhưng vóc dáng Phương Quý Bắc cường tráng, nghe nói có học võ nữa nên dọc đường thành ra hắn trông nom cho người khác.
Khổng Chi Cao thì không cần hắn lo cho. Lúc này đây, Khổng Chi Cao đang nhiu mắt suy ngẫm mà yên lặng quan sát hắn.
— Theo lý mà nói, đây là lần đầu tiên hắn đến nơi này thì không nên rành địa hình vùng này mới phải. Có lý nào nào hắn đi tránh được những chỗ hiểm chứ? Có người mách bảo cho hắn hay còn nguyên nhân nào khác?
Khổng Chi Cao thấy cánh rừng trước mắt thì biết lộ trình kế tiếp sẽ cực nhọc đến đâu. Trong lòng hắn đang tính toán, trong số những người này sẽ có bao nhiêu kẻ chết, liệu có bao nhiêu kẻ có thể ra khỏi cánh rừng này tới Nam Cương và còn bao nhiêu sẽ trở về an toàn.
Theo cách nhìn của hắn, một nửa những người này xem như là chết rồi.
Giữa Nam Cương và Đại Vi có một cánh rừng bao la ngăn cách ở giữa, khí độc lẩn quẩn suốt năm này tháng nọ khiến việc đi xuyên qua rất khó khăn. Hơn nữa, thường không có mấy ai nghĩ đến chuyện đi qua cánh rừng này. Dân Nam Cương rất căm thù người Đại Vi, còn nhân sĩ Đại Vi cũng không muốn đến Nam Cương. Ngặt nỗi lá trà và đồ sứ từ Đại Vi lại rất có giá ở Nam Cương, trong khi ngọc báu và dược thảo của Nam Cương thì rất cần thiết cho Đại Vi.
Thế nên mới có cái chuyện buôn lậu.
Dù sao Dĩnh Châu cũng hiếm có phạm nhân lưu đày nên có chết mấy mạng cũng không can hệ gì.
Khí độc, độc trùng và mãnh thú chẳng qua là chuyện nhỏ, đợi đến nơi không có mãnh thú nào thì mới là vùng nguy hiểm thật sự. Đoàn người mang thảo dược chống độc và phòng chướng khí rất tốt. Thế nhưng năng lực của động vật sinh sống giữa cây cối có hạn, sâu tận trong khu rừng thì hoàn toàn không có con thú nào, cả cây cối cũng không có lá khô.
Do bọn họ tải rất nhiều đồ buôn lậu nên không mang được bao nhiêu lương khô theo người, miễn cưỡng đủ ăn là cùng — Mà bảo miễn cưỡng đủ ăn là nếu thuận lợi ra khỏi khu rừng như kế hoạch kìa.
Việc này đương nhiên không có khả năng.
Phương Quý Bắc nhìn Tiểu Kiệt gần như đuối sức thì đưa tay dìu thằng bé, “Ráng chút đi, đợi tối thể nào ta cũng tìm được chút lá cây gì đó để ăn.” Ở nơi này chỉ có sinh vật có năng lực siêu mạnh mới sống sót như chuột, rắn rến hay gián này nọ. Tuy rằng ăn vào buồn nôn thật, nhưng đôi khi vì sinh tồn, cái gì cũng có thể chịu được.
Ngay cả thế, những người thể chất kém cũng bắt đầu đi không nổi. Có vài người đã tụt lại đằng sau, thậm chí còn có triệu chứng mê man nữa.
Khổng Chi Cao lạnh lùng nhìn, tỏng biết họ không đuổi kịp.
Hắn đã nhắc qua, bọn họ cần mang thức ăn nhiều theo nhưng cũng phải ăn bớt lại, vậy mà chúng cố tình không nghe. Giờ ra nông nỗi này thì còn trông cậy vào ai được? Dù hắn có mang dư lương thực nhưng sẽ không cho chúng làm gì.
Đương nhiên mạng của mình là quan trọng nhất.
Cứ tình trạng như thế diễn ra, vài ngày sau, ngay cả người khỏe mạnh hơn cũng chịu không được, bọn họ cứ thế lê lết mà đi. Theo Khổng Chi Cao định liệu thì phải mất ba ngày nữa họ mới ra khỏi cánh rừng này, nhưng thể lực đã đến cực hạn rồi. Đồ ăn toàn bộ sạch trơn, làm thế nào sống sót qua ba ngày này là một nan đề lớn.
Phương Quý Bắc cảm thấy ánh mắt những người kia càng ngày càng quái dị nên đi sát Tiểu Kiệt để giúp đỡ thằng nhỏ. Nhưng những tên kia cứ nhìn Tiểu Kiệt rất kỳ dị. Đó là ánh mắt của dục vọng…
…Muốn ăn.
Đến khi trời tối, Phương Quý Bắc tìm một thân cây cho Tiểu Kiệt ngồi xuống, dặn nó đừng đi lung tung rồi bỏ đi tìm thức ăn.
Phải gấp rút tìm thứ gì cho mấy người này ăn. Tiểu Kiệt đã gần như chịu không nổi, đứa nhỏ yếu ớt thế thì sao có thể giương mắt nhìn nó chết được?
Khổng Chi Cao nhìn bóng dáng hắn thì nhíu mày.
Cho dù có võ thì ra sao, cứ nhu nhược yếu đuối thế không phải người làm nên việc.
Trong khi hắn đang đăm chiêu thì có mấy tên đứng lên đi tới chỗ Tiểu Kiệt. Khổng Chi Cao liếc mắt nhìn bọn chúng mà cười khẩy. Chúng tính thừa dịp không có Phương Quý Bắc thì tranh thủ ra tay à? Cứ khởi đầu trước thì phần còn lại sẽ dễ dàng hơn chứ gì?
Đúng là một lũ không tiền đồ.
Đao giơ cao tay kéo theo màu máu bắn, ánh lửa phập phừng dậy mùi hương lan tỏa.
Lúc Phương Quý Bắc trở về là nhìn thấy cảnh tượng như thế. Cả đám ngồi vây thành vòng tròn, thịt chưa nướng chín đã ngấu nghiến cắn xé tới văng tung tóe.
Chỉ có mỗi Khổng Chi Cao ngồi một bên lạnh lùng nhìn mọi chuyện, đồng thời cẩn trọng quan sát Phương Quý Bắc.
Sắc mặt Phương Quý Bắc sững sờ rất kỳ quái, đến nỗi cả Khổng Chi Cao cũng không hiểu được. Hắn cứ tưởng Phương Quý Bắc tử phu lỗ mãng sẽ tức giận, sẽ xông tới chém giết người, sẽ…
Có điều hắn không làm gì cả.
Thậm chí hắn còn mỉm cười, vừa ném con vật gì đang cầm trong tay xuống đất thì lập tức gập người sang bên nôn mửa. Nhưng hắn cũng không nôn được gì, do mấy ngày nay hắn tìm được đồ ăn đều phân phát cho người khác, thế nên chỉ có nôn ra nước chua. Một hồi lâu sau Phương Quý Bắc mới đứng dậy, sắc mặt cũng thay đổi. Hắn bước về chỗ hồi nãy, cầm con mồi dưới đất lên mà đi đến chỗ bọn người kia.
Bọn kia thấy hắn bước tới thì hơi hoang mang, có kẻ còn cầm binh khí lên.
Phương Quý Bắc cũng không nhìn lấy bọn chúng, ném con mồi xuống mà bảo, “Các ngươi ăn uống xong rồi thì nhường đống lửa một chút, ta đói bụng rồi.”
Cả bọn thở phào nhẹ nhõm.
Khổng Chi Cao nhìn Phương Quý Bắc thì đôi mắt lộ ra ý cười.
Hắn từ tốn tiến lên, đoạn ngồi cạnh Phương Quý Bắc, “Ta còn chưa ăn gì, thấy đói bụng quá. Ngươi chia ta một phần nhỏ con mồi của ngươi được không?”
Mấy ngày tiếp theo, Phương Quý Bắc đi tìm đồ ăn tiếp, những tên khác cũng tìm được một ít. Sau đó có thêm hai người chết rớt lại sau, tất nhiên thi thể cũng bị câu xé. Phương Quý Bắc không hề ăn một miếng nhưng cũng không ngăn cản chúng.
Cuối cùng khi ra khỏi cánh rừng thì chỉ có Khổng Chi Cao nhìn ra nét mỏi mệt của Phương Quý Bắc.
Nhiệm vụ buôn lậu đã hoàn thành, dùng tiền mua được đặc sản Nam Cương xong thì đoàn người lại đi xuyên trở lại cánh rừng kia. Tất nhiên cũng có số ít người muốn lén ở lại, nhưng khi thấy thái độ của dân Nam Cương đối với “bọn người Trung Nguyên” họ thì lập tức bỏ ý định đó ngay. Nếu không có thương nhân Nam Cương hỗ trợ thì e rằng họ không ở lại được mấy ngày ngắn ngủi này. Lúc họ trở về thì có chuẩn bị khá hơn, dẫu vậy trên đường cũng chết mất một người. Khi về lại Dĩnh Châu thì chỉ còn mười sáu người.
Phạm thành thủ gặp bọn họ thì lấy vật phẩm xong, rồi cao hứng bàn chuyện lời lãi của chuyến đi này.
“Thành thủ, có bốn người trong chúng ta đã chết. Tiểu Kiệt là bị đi đày cùng với mẹ nó, mong thành thủ có thể bồi thường chút đỉnh cho mẹ của Tiểu Kiệt…” Bỗng Phương Quý Bắc mở lời.
Phạm thành thủ không ngờ chỉ là một tên phạm nhân lại dám lên tiếng nên sững người, sau quay sau bảo với sư gia bên cạnh, “Ngươi có nghe không hả? Tên tiểu tử này dám kêu ta bồi thường cho tù đày kìa…”
Tên gia sư kia cười gian ác, “Thành thủ quên rồi sao? Mẹ thằng nhóc kia nhìn cũng được lắm. Vừa vặn cứ đem ả vào phòng đại nhân chơi vài ngày, vậy cũng coi là bồi thường rồi còn gì!”
Phạm thành thủ suy nghĩ một lát, “Có phải con đàn bà có chân dài không? Coi cũng được nha. Bồi thường chứ gì? Ta thưởng ả cho đám lính cho ả sướng rơn thì cũng là bồi thường rồi.”
Hắn cầm viên ngọc Nam Cương săm soi rồi phá lên cười, “Sư gia coi đi, đúng là hàng thượng phẩm nha. Để ta dâng cho Tri phủ một ít, lần sau thăng chức thế nào ta cũng có phần.” Hắn quay lại nói với đám người bên dưới, “Các ngươi làm được lắm, cứ nghỉ ngơi hai tháng rồi lại đi Nam C—”
Miệng hắn còn đang móm mép thì đầu đã rơi cái bịch xuống đất.
Phương Quý Bắc đang cầm một thanh đao trong tay, máu đỏ tươi nhỏ giọt từ lưỡi đao xuống. Khổng Chi Cao ngẩng đầu nhìn hắn thì khóe môi mỉm cười. Bỗng hắn phất vạt áo rồi quỳ xuống.
“Khổng Chi Cao nguyện cống hiến thân khuyển mã này cho Vua thượng.”
Phương Quý Bắc nghe không hiểu câu nói đó nên ngẩn người ra, đoạn phang đao chặt luôn đầu tên gia sư. Thân mình hắn đẫm máu nói với Khổng Chi Cao, “Ta không đáng làm vua, cho ta làm tướng là được rồi.”
Năm Khánh Lập thứ mười, Dĩnh Châu có nổi loạn. Người cầm đầu là phạm nhân lưu đày tên Phương Quý Bắc. Khổng Chi Cao đứng ngoài cách xa hắn ba thước, trong lòng mơ hồ biết về sau đây sẽ là khoảng cách giữa người đó và hắn. Có lẽ, rốt cuộc hắn không còn xem thiếu niên kia là bạc nhược nữa, cho nên đổi lại hắn có một tướng quân tiếng tăm.
Từ đó về sau, trong những cuộc chiến lùa hướng nam lại đánh sang bắc, họ dần dần mở rộng thế lực. Đại Vi đã bị biết bao người căm hận oán trách nên nghĩa quân không tốn bao nhiêu sức lực, chỉ trong vòng tầm năm năm đã đánh bại được giang sơn.
Vị tướng quân này của hắn là kỳ tài trời sinh ra. Dù Phương Quý Bắc không viết lách được cũng chẳng thông thạo binh pháp, nhưng trực giác hắn cực kỳ chuẩn xác. Chỉ cần Phương Quý Bắc cho rằng chiến lược có khả thi thì tuyệt không sai. Chỉ cần hắn cho rằng chỗ đó không ổn thì nhất định sẽ xảy ra chuyện ngay.
Trời cao bảo hộ cho dân chúng. Cuối cùng hắn đã sát nhập kinh thành và đánh hạ hoàng cung. Đợi đến khi Khổng Chi Cao đuổi đến cung điện thì đại cục đã định. Hắn nghe được tiên đế đã tự sát. Vậy cũng tốt, bớt một cái phiền hà.
Thế nhưng, hắn thấy một tên thiếu niên đứng bên cạnh Phương Quý Bắc. Người thiếu niên rất xinh đẹp với đôi mắt sắc sảo, cả hắn cũng không nhìn ra tâm tư bên trong.
Hắn cảm thấy có điềm bất an, muốn tức khắc trừ khử tên thiếu niên đó ngay. Lúc hai người nhìn nhau thì dường như thiếu niên nhận ra sát khí từ hắn nên ánh mắt thoáng biến đổi, có điều gì đó lóe lên.
Khổng Chi Cao thấy kinh hoàng trong lòng.
Dù chỉ một cái chớp mắt nhưng hắn cũng nhìn ra được. Ánh mắt này hắn đã thấy ở Phương Quý Bắc lúc trước. Trong đáy mắt không chứa gì ngoại trừ dục vọng khát khao sống còn.
… Bằng mọi giá chỉ cần sống sót là được.
Bỗng Khổng Chi Cao thầm cười. Thiếu niên này không phải như Phương Quý Bắc, bản tính hắn là không thể độc đoán với người yếu hơn. Thế nhưng thiếu niên kia thì khác, khí thế của hắn không thua kém gì Phương Quý Bắc. Dù đứng cạnh Phương Quý Bắc cũng không bị hắn cướp đi ánh hào quang.
Khổng Chi Cao cảm thấy thiếu niên này là người của phe hắn, dần dần rồi sẽ bị Phương Quý Bắc ảnh hưởng lây. Có điều hiện giờ tên thiếu niên đó chưa phải phe họ mà đã mạnh mẽ hơn bản thân hắn, còn dám tiếp cận cả hoàng đế của hắn nữa.
Khổng Chi Cao không có được trực giác hoang dã như Phương Quý Bắc. Nhưng hiện giờ hắn rất tin tưởng cảm giác của mình sẽ không sai.
“Ngươi tên là gì? Chức quan ra sao?” Hắn mở miệng hỏi.
“Ta tên Tất Tử Hạo, là thường nhật xá nhân.” Người thiếu niên trả lời.
Vào ngày Đinh Dậu tháng bảy, năm thứ ba Thừa Chiêu, loạn quân ập vào hoàng cung. Hoàng đế tự vận trước đám tặc tử.
Còn Phương Quý Bắc và Tất Tử Hạo thì gặp nhau lần đầu tiên
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]