Như lời Hứa thái y đã nói, vào một buổi tối ba ngày sau, Thái hậu đã đến thời khắc hấphối, Dận Chân cùng Điềm Nhi đều canh giữ ở bên người bà, cùng chờ đợithời khắc cuối cùng kia đến.
Vĩnh Hòa cung, vắng lặng như tờ,không hề có một chút tiếng động, không biết qua bao lâu, Thái hậu mở mắt ra, Dận Chân cùng Điềm Nhi đều biết đây chính là hồi quang phản chiếu.
Cho dù trong lòng đã từng oán hận cỡ nào, vào thời khắc này, Dận Chân vẫn không thể tránh khỏi bi thương nồng đậm.
“Dận Chân...” Thái hậu chật vật quay đầu, hai mắt nhìn trưởng tử.
“Là ta, ngạch nương, là ta...” Dận Chân cũng không rõ ràng, Thái hậu kêu là Dận Chân hay là Dận Trinh, hắn chỉ từng tiếng từng tiếng đáp lời.
Trên gương mặt xám trắng của Thái hậu, hiện ra một nụ cười ôn nhu, trông bànhư lâm vào trong hồi ức gì đó, lẩm nhẩm nói: “Dận Chân con ta, conta... Không! Không! Không phải của ta... là của chủ tử...” Thái hậu độtnhiên kích động, hai mắt bà trợn to, một hàng nước mắt từ trong bờ mikhông ngừng trào ra: “Chủ tử, là nô tỳ có lỗi với ngài, nô tỳ đã bò lêngiường vạn tuế gia, nô tỳ đã phản bội ngài... Ô ô... Chủ tử, chủ tử, nôtỳ biết ngài mất đi tiểu cách cách, nô tỳ biết ngài cũng không thể sinhdục, ... không sao cả, không sao cả, nô tỳ nguyện ý sinh thay ngài...Dận Chân, Dận Chân nó sẽ là con của ngài, nhưng mà, nhưng mà...” gươngmặt Đức phi đột nhiên vặn vẹo một cách quỷ dị: “Nhưng mà nó đã hại chếtngài, nó đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ghi-chep-cuoc-song-hanh-phuc-o-trieu-thanh/1297545/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.