Đầu năm nay chỉ có hoàng đế để người khác chờ, làm gì có chuyện hắn chờ người khác.
Dận Chân coi trọng quy củ nhất, lúc này nghe thấy tiếng gọi phía sau, trong lòng đã thấy không vui.
“Hoàng thượng...” Niên Tiểu Điệp bị Tô Bồi Thịnh ngăn ngoài ba bước, hướng về bóng dáng cao gầy kia, dịu dàng kêu lên.
Nghe thanh âm mềm như gần chảy ra nước kia, hàng mày Dận Chân hung hăng runlên, hắn xoay người, mặt không chút cảm xúc hỏi: “Niên Thái phi cóchuyện gì bẩm báo.”
Mỗi lần nghe được hai chữ Thái phi từ trongmiệng Dận Chân, Niên Tiểu Điệp cảm thấy lòng đau như cắt, trên mặt nànglộ ra vẻ thống khổ, có chút ai oán nói: “Liệu ngài có thể cho Tiểu Điệplại gần bên nói chuyện được không?”
Dận Chân nhìn gương mặt tương tự như Hoàng ngạch nương hắn, sâu trong đáy mắt, nhanh chóng kết ra một lớp hàn băng.
“Tô Bồi Thịnh.” Hắn lên tiếng gọi.
“Dạ.”
Niên Tiểu Điệp trấn định tinh thần, từ tốn đi tới trước người Dận Chân, lúcnày hai người họ đang đứng trên hành lang gấp khúc trong Vĩnh Hòa cung,chờ Tô Bồi Thịnh bảo đám nô tài lui ra mười bước. Niên Tiểu Điệp hơinhún người hành lễ, nhìn dung nhan trước mắt mà mình ngày nhớ đêm mong,trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói nhưng lời đến bên khóe miệng,lại trở thành... “Hoàng thượng... trong lòng Thái hậu nương nương kỳthật cũng có ngài...” Niên Tiểu Điệp dịu dàng nói: “Có rất nhiều lần,Thái hậu bà bừng tỉnh từ trong mộng, gọi tên của ngài...” (ọe ọe cái*beep* ß cái này là nỗi xúc động của editor )
Dận Chân mặt không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ghi-chep-cuoc-song-hanh-phuc-o-trieu-thanh/1297540/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.