“Hoàng thượngsẽ để cho Bát muội sinh đứa bé kia ra sao?” sau khi kết thúc cung yếntrừ tịch, ngồi trên xe ngựa hồi phủ, Điềm Nhi hỏi Dận Chân.
“Tạisao không?” Dận Chân sắc mặt thản nhiên nói: “Nếu Bố Sở Da Khắc sinh hạmột bé trai, như vậy một đứa bé lớn lên trong hoàng cung Đại Thanh, tiếp nhận lối giáo dục chính thống nhất của Mãn Hán, vô cùng thân cận vớinhà Ái Tân Giác La, đó không phải là một ứng cử viên ưu tú nhất cho mộtĐại hãn thế hệ mới của Chuẩn Cách Nhĩ sao?”
Điềm Nhi nghe xongtrong lòng không khỏi buồn bực, nàng cắn môi có chút tức giận nói: “Namnhân các người chính là cái dạng như vậy, chuyện gì cũng đều nuôi kế,tính tới tính lui, ngay cả một đứa bé cũng không buông tha, cũng khôngnghĩ lại một chút, lúc trước tại sao Bố Sở Da Khắc phải gả cho Cát NhĩĐan, người xấu, không lương tâm, qua sông đoạn cầu.”
Dận Chânnghe vậy không khỏi lắc đầu cười khổ, vươn tay ôm thê tử vào trong lòng: “Được rồi, Hoàng a mã đối với Bố Sở Da Khắc cũng có chút áy náy, nếukhông, cũng không phải nhất định phải là đứa bé kia, hơn nữa, cũng không chắc chắn sẽ là con trai.”
“Nếu là một đứa bé gái thì tốt rồi.” Giờ phút này, tự đáy lòng Điềm Nhi hy vọng như vậy.
“Thích con gái như vậy sao?” Dận Chân hơi hơi gợi lên khóe môi, vươn một bàntay đặt trên bụng Điềm Nhi: “Chúng ta tự mình sinh một đứa là được rồi.”
“Sao lại lái sang chuyện này a!” đối với hành vi không đứng đắn của vị hônphu đại nhân, Điềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ghi-chep-cuoc-song-hanh-phuc-o-trieu-thanh/1297523/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.