Dận Chân nghe vậy,không chút khách khí mà liếc mắt khinh thường, vỗ bộp một cái lên cáimông vểnh cao của cô nương nào đó, có chút trầm ngâm nói: “Ừm, các ngươi đến Viên Minh viên cũng gần một tháng rồi, không sai biệt lắm cũng nêntrở về thôi.”
Điềm Nhi nghe vậy, ngẩng đầu nhìn trượng phu mộtcái, cũng không hỏi nhiều, chỉ hơi gật đầu, khôn khéo nói: “Rời nhà đãlâu, thiếp thân cũng có chút thấy nhớ rồi, phải nên trở về thôi!”
Có lời chắc chắn, ngày hôm sau, Điềm Nhi liền phân phó đám hạ nhân bắt đầu thu thập đồ đạc, chỉ chờ đám anh em Hoằng Đán trở về liền lên đường hồi kinh. Cảnh thị nghe thấy động tĩnh, cố ý sang đây xem sao. Điềm Nhi mời nàng ngồi xuống, lại bảo Truy Nguyệt bưng ly trà nóng lên.
Hai người trò chuyện được một chốc, Điềm Nhi liền trực tiếp nói, rời phủ hơn một tháng cũng đến lúc nên trở về.
“Ngươi yên tâm.” Điềm Nhi nói với Cảnh thị: “Đám Hoằng Thì mấy ngày nữa sẽ vềthôi, hơn nữa sau khi chúng ta đi rồi, ngươi cũng có thể tiếp tục ở tạiViên Minh viên này.”
“Tạ ơn phúc tấn.” Trên gương mặt viên nhuận của Cảnh thị miễn cưỡng lộ ra nụ cười, giữa hai lông mày ẩn hiện nét u sầu.
Điềm Nhi thấy vậy liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Cảnh thị ngẩng đầu lén lút liếc nhìn xung quanh.
“Các ngươi tất cả lui xuống đi.”
“Vâng!” Phỉ Thúy, Truy Nguyệt, cùng với hạ nhân hầu hạ bên người Cảnh thị theo thứ tự lui ra ngoài.
Cảnh thị thấy những người khác đã đi rồi, đột nhiên đứng lên, làm một hànhđộng khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ghi-chep-cuoc-song-hanh-phuc-o-trieu-thanh/1297514/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.